Vừa kết thúc buổi học, Dung chờ cho lớp ra về gần hết, đi thẳng đến chỗ tôi ngồi:
-Tín, ra đây Dung nhờ cái này!
Tôi nhìn đám bạn cầu cứu, còn chúng nó thì cứ nhe răng mà cười, chẳng thằng nào vô duyên vô cớ dính đến chuyện của cả hai người cả. Tôi lết thết đi sau lưng Nàng, chắc là Nàng lại nổi trận lôi đình vì sao không lên bàn đầu ngồi học mà phải ngồi bàn cuối ồn ào. Lý do thì chắc ai cũng biết là tại sao rồi?
-Á…á..!-Tiếng hét của tôi mở đầu câu chuyện.
-….!-Dung mặt vẫn sắc lẹm.
Mấy đứa bạn tò mò thò đầu ra xem có chuyện gì mà ồn ào như vậy, Dung mới chịu buông hai ngón tay ra khỏi vùng eo đã đỏ chót của tôi.
-Sao không choàng khăn?
-Ơ, ơ..Tín quên mà.!
-Biết hôm nay trời lạnh lắm không, gió quá trời kìa!
Cơn gió khẽ lùa qua, hất tung mái tóc ngang vai để phụ hoạ cho câu Dung nói. Chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, vô tình thiêu rụi cả tôi.
-Ơ, ờ, biết rồi mà, lần sau nhớ rồi!
-Nhớ thì lần sau lạnh nhớ đeo đó!
-Dạ, em nhớ rồi chị Hai.
Câu nói tôi vừa thốt ra, Ngữ Yên cũng đi lướt qua. Không có ánh mắt nào dành cho Dung và Tôi. Có lẽ Ngữ Yên cố tình phớt lờ cảnh trước mặt. Dung đứng quay lưng lại nên không thấy, nhưng tôi thấy rõ khuôn mặt Ngữ Yên không được vui cho lắm thì phải?
-Vậy dễ thương không? Nhớ đi về đừng la cà nhé!-Dung vẫn tiếp tục nhắc nhở, làm như tôi là con nít lên ba không bằng.
-Dạ, em hứa sẽ bảo vệ thằng Tín đi thẳng về nhà!
-Vợ chồng chúng nó dạy nhau, mày xen vào làm gì?
Đám bạn tôi cũng vừa đi ra khỏi lớp, xen vào câu chuyện. Dung chỉ cười và chạm vào tay tôi một cách cố ý, nhoẻn miệng cười rồi lấy xe đi về. Để lại tôi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao tự nhiên hôm nay cái trò “ Thiên thần-Ác quỷ” vừa đánh vừa xoa lại diễn ra liên tục như thế này nhỉ?
Chín rưỡi tối, tôi dựng xe cái cách xuống sân nhà, không la cà như Dung dặn. Ôm ba-lo lao thẳng vào nhà. Hình như nhà tôi hôm nay có điều gì đó là lạ? Khuôn mặt nghiêm khắc của Ba tôi dãn ra đôi chút, và Mẹ tôi thì cười vui vẻ lắm.
-Vào rửa tay ăn cơm Con!-Ba tôi lên tiếng trước.
-Dạ!-Tôi ngơ ngác.
-Nhanh lên, rồi vào ăn trái cây nữa?
-Dạ!
Tôi đi xuống rửa mặt tay chân ngơ ngác chẳng hiểu hôm nay nhà tôi trúng độc đắc hay sao mà cả nhà có vẻ phấn chấn lạ thường như thế này. Xoay nắm tay cửa, mở cửa phòng để thay đồ xuống ăn cơm, tôi nhận ngay vật thể lạ vào mặt.
-Bộp!-Cái gối bay thẳng mặt tôi, rơi xuống nền nhà.
-Mới học về à thằng em!
Ông anh tôi nằm dài trên giường, cuốn truyện đọc dở đang nằm bên cạnh. Thảo nào Ba, Mẹ tôi lại vui như vậy. Lão nhe răng nhìn thằng em mồm đang há hốc:
-Ơ, anh về làm gì thế?
-Tao đánh mày bây giờ nhé, mày làm như tao là cục nợ vậy!
-Không nợ là gì, hết tiền à?
Lão anh tôi vùng ra khỏi đống chăn mền, lao vào kẹp cổ tôi kí liên tục. Tôi bị kẹp, ôm đầu la oai oái.
-Á, đau…đau, thả ra.
Ngay lúc mà tôi vùng ra khỏi ông anh tôi, lão anh tôi vẫn cười nhe răng như chưa có gì xảy ra. Trên cái cổ lão, chiếc khăn len của Dung đang được quấn một cách long trọng. Tôi điên tiết, lao vào bóp cổ lão, cố giật cái khăn ra cho bằng được:
-Trả cho em, cởi ra lẹ!
-Không, tao mượn, lạnh lắm!-Lão ôm chặt lấy, quyết tâm không trả tín vật cho tôi.
Hai anh em tôi người giằng, người kéo, ồn ào bất phân thắng bại. Chỉ đến khi Ba tôi lên cho thằng anh hai chổi, thằng em một cái cốc đầu thì cả hai mới dừng lại. Lão anh tôi lừ mắt đe doạ, còn tôi hả hê lắm vì giành lại được vật quan trọng.
Sáng hôm sau, tôi lò mò dậy trước, lão anh tôi đang quấn chăn ngáy khò khò. Tranh thủ cơ hội, tôi đấm lão một cái rồi chạy tót vào nhà vệ sinh, để mặc lão hét như bò rống đằng sau. Mặc quần áo đàng hoàng, với tay lấy chiếc khăn len Dung đan, quàng lên cổ. Chẳng khác nào tài tử Cinema cả. Khoác thêm cái áo len cho tông xuyệt tông, tôi kiêu hãnh bước ra khỏi nhà.
Vừa bước ra khỏi ngõ, cảnh tượng buổi sáng thật đẹp. Sương che mờ mờ, làm những tia nắng trông như bị gãy khúc, lệch từng đoạn. Những đứa bé tiểu học được Ba, Mẹ thân chính đưa đi học trông sung sướng lắm. Ấy vậy mà nhìn tôi, chúng nó quay lại vòi:
-Mua cho con khăn giống anh kia đi!
-Mẹ ơi, mua cho khăn đó đi!
-Khăn giống kia tí nữa Mẹ mua cho nhé..!-Bà Mẹ khéo dụ dỗ thằng nhóc.