-Hôm qua đi ăn với lớp mà không kêu Dung nhé?
-Ơ, ơ,.thì Dung có đi học đâu?-Tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Không biết đâu đấy, coi như Tín nợ Dung nhé!
Ác quỷ nay trở thành thiên thần với vẻ mặt giả bộ ngây thơ không thể tả nổi. Tôi gật đầu lia lịa, gì chứ mọi chuyện trái với suy đoán là may rồi. Tôi xoay người xoa xoa vết “ác quỷ” vừa để lại trên người.
Bỗng tôi nhận ra Dung vừa nhón chân và quang tay qua cổ tôi. Tay Nàng để hẳn lên vai tôi. Có cái gì đó ấm áp, nó xua đi hẳn cái giá rét thông thường.Một làn nữa, mùa đông không lạnh chăng? Trong phút chốc, tôi nhìn thấy gương mặt của Nàng không còn băng phong và cũng chỉ cách tôi chưa đầy một gang tay.
Dung ngượng ngùng, và tôi cũng ngượng ngùng. Hai đứa tôi tách nhau ra. Cảm giác ấm cúng vẫn còn hiện hữu. Dung bối rối hơn tôi nhiều, vì Nàng là người chủ động mà. Tôi nắm lấy tay Dung, tay còn lại nhanh chóng cầm luôn chiếc cặp của Nàng và nhằm hướng cổng trường mà bước tới.
-Đi đậy vậy? Bỏ tay Dung ra, người ta nhìn kìa!
-Đi trả nợ lúc nãy đó!
Vẫn cứ hành động đó, tôi như lôi Dung đi trước mắt bàn dân thiên hạ. Một số học sinh khoá dưới trông thấy cảnh tượng ấy vì trầm trồ mắt to mắt dẹt. Chắc là các học sinh mới vào khâm phục cách thể hiện tình cảm của tôi lắm.
-Vừa không Tín?-Nàng không vội thưởng thức món chè trôi nóng trên bàn mà quay sang hỏi tôi ngay.
Tôi sờ sờ chiếc khăn len quàng cổ màu đen có hoạ tiết trắng nổi lên giữa, cảm giác nó quan trọng với tôi lắm. Tôi ưng ý ra mặt. Vừa được Dung tặng khăn len, vừa được Nàng tự tay quàng cho, thì dù cho nó như thế nào, với tôi vẫn đẹp và dường như chiếc khăn len này được tạo nên chỉ cho riêng tôi quàng hay sao ấy.
Tôi đưa tay nhìn mấy đường len đan lỗi. Cái mộc mạc chân tình của Dung đều được thể hiện hết qua đấy. Nó không phải là thứ hoàn chỉnh, nó không đẹp và đều như những chiếc khăn được bày bán đầy ngoài các cửa hàng. Tôi không yêu sự hoàn hảo đó, tôi yêu những đường đan lỗi này, yêu luôn màu đen, yêu luôn cái sự quan tâm của người đan ra nó. Nó có lỗi, nhưng là độc nhất, là khác biệt, chỉ dành cho tôi. Vậy thì nó chắc chắn là hơn cả sự hoàn hảo rồi!
-Dung ăn đi!
-Ừ, Dung có nợ phải đòi mà!
Tôi bỏ dở chén chè, mải mê ngắm nhìn Dung. Cô Nàng vén tóc và ý tứ lẫn yêu kiều đưa chiếc muỗng lên đôi môi tươi tắn. Thỉnh thoảng còn đặt nguyên chiếc thìa lên môi, lè lưỡi như con nít, hối thúc tôi ăn cùng. Chè hôm nay ngon ngọt một cách lạ kỳ.
-À, quên, Dung xin Thầy chủ nhiệm học Toán rồi đó!
-Ơ, sao vậy?
Tôi bất ngờ, lơ đễnh đánh rơi chiếc muỗng. Cuống cuồng lật đật nhắc chị chủ quán cho xin chiếc muỗng khác. Tất cả hành động đấy, không qua mắt được Dung.
-Sao thế, tôi học chung không vui à?
-Nào có, Nào có!
-Xí, không tin!
Mặt tôi nghệt ra, đành phải giở chiêu năn nỉ thì Dung mới cho biết nguyên nhân. Vốn là Thầy dạy Toán cạnh nhà Nàng chuyển công tác sang trường khác nên tạm thời hoãn dạy. Bởi thế Nàng xin chuyển qua học chung với chúng tôi.
Trên con đường ra bến xe bus, tôi và Dung đi song song với nhau. Thật lạ kỳ và trùng hợp, mọi con đường đều dẫn ba chúng tôi gặp mặt nhau mỗi ngày. Chẳng biết sẽ như thế nào, nhưng tôi sẽ trở thành trung tâm xử lí mọi việc mất thôi. Mới hôm qua giáp mặt Ngữ Yên trong lớp học Toán, hôm sau Dung cũng vào lớp tiếp. Không biết “một núi không thể có hai hổ” có xảy ra không.
-Về nhé Dung!
-Ừ, Dung về, nhớ đi về nhé, đừng lêu lổng đấy!
-Tôi lớn rồi mà cô nương!
-Xí!
-Khăn len đẹp quá-Tôi khen thật lòng.
Đối đáp câu thật lòng của tôi, Dung cũng thật lòng nốt:
-Nhớ nhé, Khăn quàng cổ để giữ ấm, còn giữ luôn khỏi lăng nhăng với cô nào khác. Không là Dung kéo cho tắt thở luôn ấy.
Chốt xong một câu nửa thật nửa đùa, Dung khẽ cười rồi cất bước ra về. Để lại tôi mặt ngơ ngác:
-Chẳng hiểu mình yêu nhầm thiên thần hay ác quỷ nữa?
CHAP 25: KẺ LẬP DỊ TRONG LỚP.
Chiều hôm đó, giờ học thêm Hoá, tôi lững thửng đi vào lớp. Vẫn chọn cái bàn cuối cùng trong lớp học thêm như một thói quen được lập trình sẵn. Không khí trong lớp mới cũng dần trở nên quen thuộc hơn. Chí ít thì tôi cũng đâu còn mới mẻ gì đâu nữa mà dòm ngó bởi thiên hạ. Hơn nữa, xung quanh tôi, đám bạn tôi cũng lần lượt kéo lại tập hợp xóm nhà lá. Chỉ có Nguyệt và Dung là ngồi bàn trên nghe giảng. Dung nhìn tôi với ánh mắt có gì đó khó chịu.
Tôi ngó sang nhìn Ngữ Yên, và dường như ánh mắt của Dung cũng bị Ngữ Yên nhìn thấy, cô nàng quay qua dành cho tôi đôi mắt tội nghiệp. Tôi lắc đầu cười. Nụ cười ra vẻ không sao đâu dành cho người dịu dàng.