Người đàn ông đó đột nhiên nổi giận, hóa điên lên, tay đập loạn xạ, điên cuồng mắng nhiếc Linh Hy, ngay cả chiếc bình hoa trên bàn cũng thuận tay đập xuống, nghe lời người đàn ông đó nói, Linh Hy bàng hoàng nhìn ông ta, bất giác cô lại khóc. Có lẽ ở chung phòng cùng mẹ cô nên người đó biết tất cả, Linh Hy thật sự đau lòng, trong lúc mẹ cô cần 1 người tâm sự nhất, đứa con gái bất hiếu như cô lại không thể đến, đơn giản vì lúc đó cô đang điên cuồng hận bà.
“ÔNG BIẾT GÌ MÀ NÓI CHỨ!!!”
Linh Hy khóc ròng, hét ầm lên rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
“Cô đứng lại, cô đứng lại cho tôi!!!”
Linh Hy mở cửa chạy ra, nhưng lại đâm sầm vào 1 người trước mặt.
“TRÁNH RA!!!” Linh Hy lúc này không còn để ý ai nữa, cô thật sự đang rất giận dữ, không cần để ý là ai.
Phản xạ người kia chậm chạp vì đang ngỡ ngàng, ngay lập tức Linh Hy đẩy mạnh người đó ra chạy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại người vừa bước vào và ông chú đó, người vừa bước vào nhìn người đang đau khổ trên giường bệnh kia kêu gào:
“Bắt….bắt cô ta lại cho ta!!!”
Và ngay lập tức người vừa bước vào chạy theo Linh Hy.
Linh Hy chạy ra khỏi bệnh viện, vừa chạy cô vừa khóc làm ai cũng nhìn cô ngạc nhiên, bỗng 1 bàn tay giữ lấy cô, Linh Hy giật mình quay lại:
“Anh….anh….anh là….là….” Linh Hy nghẹn ngào, uất ức nói, nhưng người đó còn chẳng thèm nhìn Hy Hy, vừa tóm được tay cô đã lôi cô quay lại bệnh viện.
“Bỏ tôi ra…anh là ai??? Mau bỏ tôi ra!!!”
Linh Hy điên cuồng giãy nảy, cô thật sự đang rất bực, cô ghét cái tên vô duyên làm cái trò kia, cô ghét hắn, ghét cả cái người đàn ông trong phòng bệnh đó.
“Phập!!!”
Ngay lập tức Linh Hy cắn vào tay người đó ( sở trường của Hy tỷ hình như là cắn người hay sao ý nhỉ? Sao giống Vũ ca trong Ông chồng ma cà rồng thế :x:x) 1 cái thật mạnh, và đúng như cô mong muốn, người đó bỏ tay cô ra, nhưng quá muộn, cô đã quay trở lại căn phòng đó, gặp lại người đàn ông đó.
...Bạn đang đọc truyện tại tGGame.SexTgem.Com,hãy nhớ tGGame.SexTgem.Com để lần sau truy cập nhé ^^“Sao bắt tôi quay lại!!”- Linh Hy gạt nước mắt, cứng rắn hỏi.
“Người đó đâu????”- Người đàn ông trên giường lạnh lùng hỏi Linh Hy, mắt nhìn bó hoa cẩm chướng trên giường bên cạnh, thờ ơ nói tiếp.
“Cô ấy không thích hoa cẩm chướng, cô ấy thích hoa thược dược, loài hoa yêu thương!! Cô ấy thích ăn cơm cùng nước sốt cari, thích ăn miến vào những ngày cuối đông, thích lang thang bên bờ sông Hồng Hà lúc chiều muộn….”
“Mẹ tôi thích gia đình của chúng tôi!!!”
Nghe người đàn ông đó nói, giọt nước mắt của Linh Hy cứ tuôn dài, người đàn ông đó nói đúng, và giờ thì Linh Hy khẳng định, người đó chính là người đàn ông năm nào.
“Mẹ tôi thích hoa cẩm chướng mạnh mẽ để sát cánh cùng ba tôi, muốn được ai đó tặng hoa thược dược để bà thấy ấm áp, thích ăn cơm cùng nước sốt cari vì tôi thích ăn nó, và ba tôi biết làm nó, thích ăn miến vào những ngày cuối đông vì gia đình tôi thường quây quần bên nhau cùng xem tivi, thích lang thang bên bờ sông Hồng Hà lúc chiều muộn vì muốn được ngắm nhìn khuôn mặt hạnh phúc của tôi!!!”
1 không gian im lặng bao trùm cảm căn phòng, Linh Hy tiếp tục nói:
“Tôi ghét ai đã làm gia đình tôi tan vỡ, tôi ghét ai làm tôi hận mẹ tôi, tôi ghét ai làm ba tôi đau khổ, tôi ghét ai làm mẹ tôi phải khổ, tôi ghét ai làm mẹ tôi chờ đợi tôi và ba đến bên từng ngày, tôi ghét ai làm mẹ tôi 3 năm qua 1 ngày giỗ cũng không có sự góp mặt đầy đủ của gia đình!!!! Tôi ghét….TÔI GHÉT ÔNG!!!!!”
Linh Hy khóc ầm lên, hét 1 cách giận dữ, lần này thì cô tức giận thật sự, tức giận vì người đàn ông cô đã tìm kiếm 3 năm qua lại đang ở trước mặt chỉ trích cô!!! AI??? Ai mới là người phải chỉ trích ai????
Người vừa kéo cô ngạc nhiên quay lại nhìn cô, rồi đôi mắt hắn dừng lại ở khuôn mặt cô, ngạc nhiên.
“Hy hy, sao lại là cô???”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Linh Hy giật mình quay ra.
“Sao lại là anh hả Triệu Vũ!!!” Ngay lập tức Linh Hy nhận ra lí do có mặt của Triệu vũ.