“Chị, ba và chị làm sao vậy??”
“Không có gì, Bộ Bộ ngoan, ăn mau rồi còn đi học!!”
“Xùy, làm như người ta là trẻ con không bằng ý!!!”
Bộ Bộ bĩu môi hắt ra 1 tiếng rồi cũng đứng dậy xách cặp đi học, Linh Hy nhìn đồng hồ, thở dài 1 tiếng, cô cũng chẳng muốn ăn nữa. Linh Hy mau chóng thay quần áo, rồi bắt xe đến bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh.
Phòng 102 khu A của bệnh viện có duy nhất 2 chiếc giường, đây là phòng đặc biệt nên tiền viện phí khá cao, cầm trong tay bó hoa cẩm chướng, Hy Hy mạnh dạn mở cửa phòng, đây là phòng khi người đó bị bệnh đã nằm, còn chiếc giường còn lại của ai cô cũng không quan tâm. Chiếc giường này ông Chiêu Tài đã thuê lại, từ 3 năm nay chưa có bệnh nhân nào trong phòng này, Linh Hy nghe nói có 1 bệnh nhân nam ở phòng này từ 3 năm trước, không rõ là ai, chỉ biết người đó là người tàn phế mà thôi.
“Mẹ à, con đến rồi!!!”
Linh Hy khẽ mở miệng 1 cách run rẩy, rồi đặt bó hoa cẩm tú tuyệt đẹp kia lên giường bệnh trắng tinh không người, cô khẽ vuốt lại mép gối cho phắng, rồi đứng trân trân nhìn vào chiếc giường không người kia.
“Hy hy của mẹ đến rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ, Hy nhi chẳng quen mua quà cáp, chỉ tặng mẹ bó hoa này được thôi….”
Nước mắt Hy Hy lúc này bắt đầu chảy dài ra, cô khụy người xuống, quì trước chiếc giường kia.
“Mẹ có trách Hy nhi và ba không? Có trách là đã để mẹ cô đơn 1 mình đến chết không? Có trách Hy nhi 3 năm qua mới đến thăm mẹ không? Có trách ba vẫn còn hận mẹ không??? Mẹ yên tâm, Bộ Bộ rất khỏe, ba chăm sóc nó rất tốt, không hề đối xử tệ chút nào, yêu thương như yêu thương Hy nhi vậy!!!”
“Bộ Bộ rất ra dáng người lớn nhé, dù tỏ ra không nghe lời nhưng vẫn ngốc ngếch làm theo những gì con bày kế cho đấy. Mẹ à, Hy nhi có lỗi với mẹ, Hy nhi không ngoan, là Hy nhi không hiểu nỗi khổ của mẹ….”
“Cạch….!!!”
Tiếng cửa phòng mở ra, Linh Hy giật mình, vội vàng quyệt nước mắt đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe nhìn người bước vào, chắc hẳn đây là người ở cùng phòng bệnh này, Linh Hy lễ phép cúi đầu chào người đó, đó là 1 nam trung niên, trông bằng tuổi ba cô, xét ở độ tuổi đó thì là 1 người rất được, chỉ tiếc là…bị tàn phế.
“Ta cứ thắc mắc tại sao phòng bệnh này lại luôn có 1 giường trống không có bệnh nhân, trong khi rất nhiều đợt bệnh viện thiếu phòng!!”
“Chú đã ở phòng bệnh này 3 năm ư???”
Người đó lạnh lùng gật đầu nhìn cô, bất giác ánh mắt đó làm cô nhớ đến Triệu Vũ, nhắc đến hắn Linh Hy lại bực mình, con trai gì mà nhỏ nhen vậy chứ, giận cả tuần trời không thèm đi học.
“Cô có quan hệ gì với bệnh nhân đó vậy!!!”
“Đó là mẹ cháu!!”
Linh Hy nhẹ nhàng trả lời, rồi ngồi xuống ghế, vẫn nhìn trân trân vào chiếc giường đó.
“Trông chẳng giống tí nào, cô xấu hơn nhiều!!”
Người đó lạnh lùng đáp làm Linh Hy giận phát run người, cái kiểu ăn nói khó chịu này sao cũng giống hắn thế cơ chứ!!!
“Đó là việc của gia đình cháu!!!” Linh Hy khó chịu đáp lại.
“HAHA, tức rồi kìa!!” Người đó cười ầm lên 1 cách thoải mái, cười đến nỗi chảy nước mắt, Hy Hy thật sự bực đến phát hỏa mà, giống, giống lắm, giống tên đó đến nỗi như cha con vậy…..
“Ta nói đùa thôi, chứ từ ánh mắt đến tính cách, cô giống mẹ cô lắm!!”
“Hừ!!!”
Linh Hy hừ 1 tiếng rồi ngoảnh mặt đi, sợ nói chuyện tiếp với người đó, cô sẽ đấm cho ông ta tàn phế luôn cái miệng mất.
“Tại sao bây giờ cô mới đến!!!!” Người đàn ông đó bắt đầu trầm mặc, lạnh giọng hỏi Linh Hy, câu hỏi của ông ta có bạc phần làm Linh Hy ngạc nhiên, sao ông ta lại hỏi cô chuyện này chứ!!
“Vì bây giờ mới rảnh!!!”
“Đã tha thứ cho cô ấy rồi ư???” Người đàn ông đó hỏi tiếp làm cho Linh Hy giật mình, rốt cục người đó là ai mà biết chứ!!!
“Chú là ai???”
“Tôi…hừ…là AI Ư??? Bây giờ mới rảnh ư???? Cô mau biến đi cho khuất mắt tôi, các người thật quá đáng, các người là 1 lũ hèn hạ, bố con các người đã giết cô ấy, đã giết chết niềm hy vọng sống duy nhất của cô ấy!!! Các người đã làm cô ấy chết trong sự chờ đợi, mau biến đi….XOẢNG!!!”