Đã 9 giờ tối. Dẫu có đập vỡ toàn bộ đồng hồ trên thế giới, thời gian vẫn sẽ trôi. Chừng nào chị còn sống, thời gian sẽ không dừng lại. Đành phải bỏ cuộc thôi, vì chẳng còn cách nào khác.
Mình rất thích đi dạo ngoài phố. Hồi học lớp Bảy, mình từng đi bộ những năm cây số từ trung tâm nghe nhìn về nhà. Lúc thong dong trên phố mình nhặt hết hoa rơi rồi lại ngước nhìn bầu trời xanh… một chút cảm giác đau thương cũng không có. So với đi bằng xe đạp, xe hơi, mình thích dạo bộ hơn cả. Ôi, giá bây giờ có thể đi dạo…
Có một bạn kể với mình rằng, khi ở một mình bạn ấy cảm thấy chẳng khác gì một đứa trẻ hư. Một bạn khác thì tâm sự, khi ở một mình cũng là lúc bạn ấy được là chính mình nhất. Còn mình, khi ở một mình thì… Không, mình không thích chỉ có một mình, một mình thì đáng sợ lắm…
Lẽ sống của mình rốt cuộc là gì đây? Lúc nào mình cũng được những người xung quanh giúp đỡ nhưng dù chỉ là một lần mình cũng không thể làm được gì cho người khác. Với mình, việc học chính là điều quan trọng nhất, ngoài điều đó ra mình không thể nào tìm được gì khác nữa.
Đoạn hành lang dài có ba mét mà mình chẳng lết qua nổi.
Liệu con người có thể chỉ sống bằng tâm hồn? Sao lại không thể di chuyển chỉ bằng phần thân thể bên trên?
Mình muốn được như không khí. Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.
Cả lớp chia lại chỗ ngồi, giờ thì mình ngồi ngay trên bàn đầu.
Phải chọn lối nào dẫn đến ghế của mình nhanh nhất, để phòng khi trễ học mình không phải quờ quạng loanh quanh tìm chỗ nữa. Mình cũng phải chú ý nhiều đến tình trạng sức khỏe, nếu không thì sẽ bị ngáp, nghẹt mũi, người sẽ cảm thấy khó chịu.
Mình được ăn khoai lang nướng. Ngon quá!
Mới hai giờ rưỡi trưa mà mặt trời cứ như sắp khuất bóng. Lâu rồi mình không để ý, hoa anh đào trên núi Inari hầu như đã rụng hết. Nói mới nhớ, giờ này những tán cây ngân hạnh ở trường chắc đang bắt đầu chuyển màu. Mình một tay vịn vai bạn, tay kia dựa tường men theo hành lang, vừa ngước lên nhìn thì đã bị té ngã.
Hôm nay trên lớp có buổi dự giờ của phụ huynh. May là bố mẹ mình không đến. Mình không thích mấy bà mẹ của các bạn cùng lớp. Họ nhìn mình từ trên xuống dưới bằng ánh mắt phan biệt như muốn thốt lên: “Có một con bé tàn tật ở đây à!” Mình thấy tủi thân lắm, nước mắt cứ chực trào ra.
Liệu có ai lại mong một cơ thể tật nguyền như thế này cơ chứ? Suốt bữa tối, mình cứ ngồi nghĩ mãi về chuyện lúc dự giờ, không kìm được mình liền bật khóc. Mình biết là không nên thế, bởi nước mắt thì chẳng giải quyết được gì cả. Mẹ ơi, con xin lỗi!
Ngày họp phụ huynh, thầy giáo trao đổi riêng với mẹ con mình. Thầy bảo nếu mình cố gắng hơn ở môn toán thì có thể đứng đầu lớp. Mình phải gắng lên chư, cố lên Aya!
Giờ đã là 11 giờ đêm. Nhìn từ cửa sổ hướng Đông, mình có thể thấy một nửa vầng trăng, hình như ông trăng đang cười với mình qua ô cửa kính. Nếu tắt hết đèn đi liệu mình có thể cầu nguyện được không nhỉ?
Dù thế nào, mình không thể không cảm thấy tủi thẹn trước những bạn bè khỏe mạnh cùng trang lứa. Đó là nỗi đau lớn. Nhưng mà, nhìn lại thì thấy, cảm giác tủi thẹn này hóa ra chính là động lực cho mình nỗ lực học tập.
Mình yêu ngôi trường Hagashi, yêu thầy cô, yêu bạn S, bạn Y, bạn M, mình yêu tất cả mọi người. Mình cũng rất quý anh khóa trên đã cho mình sô cô la khi chờ mẹ ở cửa hàng bánh kẹo.
11 – QUYẾT ĐỊNH CỦA MÌNH
Mẹ đến trường khuyết tật ở Okazaki. Sau đó mẹ kể mình nghe về nơi đó. Không hiểu vì lý do gì mà mình bật khóc. Trong khi em gái cả tuần nay miệt mài ôn thi thì mình lại chẳng phải làm gì. Việc chuyển đến trường khuyết tật khiến tâm trí mình rối bời. Thực sự mà nói, việc mình tiếp tục theo học trường Hagashi cho đủ ba năm cấp III quả là không thể. Nhưng con trường khuyết tật đối với mình lại là một thế giới quá xa lạ. Khi tiến vào thế giới mới, Colombus và thủy thủ đoàn có lẽ đã mang trong lòng bốn niềm hy vọng và sáu nỗi sợ hãi.
[Hy vọng">
Thứ nhất, có thể cảm nhận trước tương lai của mình.
Thứ hai, có thể bắt đầu sống tự lập.
Thứ ba, hệ thống và các trang thiết bị vật chất tại trường đều có vẻ rất tốt.
Thứ tư, có thể quen biết với những bạn tàn tật đồng trang lứa.
[Nỗi sợ hãi">
Thứ nhất, càng ngày mình càng bớt giống người bình thường.