 TÔI GHÉT ANH ĐỒ DU CÔN
 
TÔI GHÉT ANH ĐỒ DU CÔN|  |  Đinh tính (Admin)  BQT | 
- Cô... hừ thôi được rồi tôi ko thèm đôi co vs cô nữa... 
- có ai thèm đôi đâu mà co 
- Này... cô có định để tôi nói hết ko hả?_ Hắn quát ầm lên, khiến tôi giật bắn cả người hứ, bố mẹ vất vả sinh cho tôi cái mồm thì tôi phải nói chứ, nhưng sợ hắn lại hét lên lần nữa nên tôi đành im lặng 
- Vừa rồi có phải cô nói được tôi chờ là niềm may mắn của cô phải ko?_ hắn hỏi = cái giọng lí nhí 
- Phải_ tôi thản nhiên gật đầu 
Mắt hắn sáng lên rồi ko nhìn tôi hắn nói nhanh: 
- Vậy sao cô ko sử dụng cái may mắn đó đi chơi vs tôi 1 buổi nhỉ? 
À định dụ dỗ con gái nhà lành đây mà 
- Ko_ tôi thản nhiên đáp 
- Tại sao???_ lại hét 
- Anh biết đấy tôi mê tín lắm, số tôi nó đen quen rồi, đen riết rồi cũng chỉ vậy thôi, nhưng thầy bói bảo nếu tôi gặp may 1 lần thì lần sau sự đen đủi sẽ tăng lên gấp bội, eo ơi tôi ko muốn chết sớm đâu_ tôi lè lưỡi nói 
- Hừ cô sứ chờ xem, rồi cô sẽ là của Trần Lam Phong này thôi, đồ ương ngạnh (cái thằng này lại mắc bệnh đu cây táo, trèo cây sung rồi, nhưng các pạn yên tâm tôi đảm bảo hắn sẽ sớm vào bệnh viện thôi hehe) 
- Vậy về chuẩn bị tiền đi nhé_ tôi nói 
- Tại sao?_ lại ngây thơ nữa rồi 
- Hỏi lạ nhỉ chuẩn bị tiền tỉ đô để mua tôi từ bố mẹ tôi chứ sao, tôi là do bố mẹ sinh ra nếu muốn tôi trở thành của anh thì anh phải hỏi mua từ bố mẹ tôi chứ, rõ là ngốc 
- Cô.... sao cô dám bảo tôi ngốc hả_ (Dây thanh quản tốt thật) 
- Thôi ko nói nữa anh có thấy cái gì kia ko?_ tôi hỏi chỉ tay về phía chân trời mỉm cười 
- là sao? 
- Ngu thế, là mặt trời đang xuống núi đấy, ý tôi là anh đang cản trở con đường về nhà gặp mẹ của tôi , thôi muộn rồi anh cứ việc ở đấy bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.bye bye 
Nói rồi tôi đạp xe dông thằng. Ôi bố mẹ ơi bố mẹ phải cô gắng giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con kẻo có người đêm đến thòng dây vào cổ cướp con đi mất đấy. 
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là ra vườn hỏi thăm sức khỏe của Chít, Pi và Ki, sau đó mùi thức ăn thơm nức mũi kéo chân tôi vào bếp, ái chà sống rồi, cả buổi chiều có được thứ gì bỏ bụng đâu cơ chứ. Món thịt gà tẩm bột chiên giòn khiến tôi ứa nước miếng, lại còn có cả 1 con vịt trong lò vi ba nữa chứ, chẳng lẽ hôm nay mẹ biết đứa con đáng thương của mình phải chịu nhiều gian nan vất vả nên đã chuẩn bị cho tôi chăng, ôi chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thèm thuồng rồi. Trong bếp chị Lan (giúp việc nhà tôi) đang sắp thịt gà quay ra đĩa bày lên mâm, tôi liếm môi gọi to: 
- Chị Lan.... 
Chị Lan giật bắn người quay ra nói: 
- Giật bắn cả người, em về khi nào thế? 
- Hê hê_ Tôi cười xòa nhìn mâm thức ăn ngon lành hỏi_ hôm nay là ngày gì mà lắm món ngon thế hả chị? 
- À, mẹ em nói có khách, nên bảo chị chuẩn bị thức ăn ngon. 
Chỉ 2 từ thôi: "chưng hửng", ra là có khách thế mà tôi cứ tưởng mẹ tôi có thần giao cách cảm cơ đấy, rõ là viển vông. Nhưng mà, tôi đói lắm rồi bụng sôi cả lên thế mà chị Lan chẳng dễ thương gì cả, sao ko hỏi tôi 1 câu đại loại như: "em có muốn nếm thử 1 miếng ko", chẳng lẽ thức ăn sờ sờ trước mắt mà tôi chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng, thôi được chỉ còn 1 cách . Tôi hắng giọng nói: 
- Ư hừm... à chị Lan này, chị ko ngắm sao băng à? 
- Sao băng?_ mắt chị Lan mở to ra ngạc nhiên thấy rõ 
- Vâng, em nghe trên tivi người ta bảo hôm nay tầm này sẽ có sao băng đấy 
- Thật ko? 
- Em nói phét chị làm gì (tội lỗi), chị ko xem thật à, sắp hết rồi đấy 
- Ừ ừ, chị đi ngay, ngồi đây trông thức ăn cho chị nhé! 
- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng 2 mà xem rõ hơn đấy, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỉ phú rồi nhớ chia tiền cho em đấy_ tôi giục 
- Ừ ừ ừ, chi biết rồi_ nói rồi chỉ Lan thoăn thoắt đi ra ngoài chạy lên tầng 2 vui vẻ như 1 đứa trẻ, nhìn theo bóng chị mà tôi ko khỏi phì cười, chị lan, đúng là dễ thương hết biết. 
Nhưng thôi phải giải quyết vấn đề của những năm 45 ngay mới được, nghĩ thế tôi nhón tay bốc 1 miếng thịt gà thơm phức, ngon lành, 1 miếng chưa đã, nên tôi ăn liền tù tì 3 miếng, đúng là sướng cái miệng, Đang nhai nốt miếng thứ 3 thì tiếng chị Lan từ ngoài vọng vào khiến tôi suýt nghẹn: 
- Này Nhiên, em có nhầm ko đấy sao chị chẳng thấy ngôi sao băng nào cả thế 
Thôi chết, chị ấy thể nào cũng nhìn thấy cái đĩa bị vơi đi thế thì việc tôi ăn vụng sẽ bại lộ mất, mất mặt quá. Tôi bèn nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng 1 cái hốt hoảng kêu to: 
- Chị Lan ơi.... Con mèo... 
Chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa gà kêu lên: 
 HotLine :  0966.800.621
 HotLine :  0966.800.621