Chỉ em thôi em yêu
Tất cả chỉ là sự lo sợ trong lòng anh thôi
Nhưng em đã xoá tan nỗi sợ hãi ấy 
Và tình yêu của em dành cho anh không thay đổi
Cảm ơn em, tình yêu của anh”
 
Tôi phối trước một ít lời và giai điệu, tôi sẽ gặp Long và hoàn thành nó sau. Tôi tạm yên tâm, và cũng khá khuya, tôi tắt máy và leo lên giường ngủ.
-	‘Cô bé hay cười ơi, ngủ ngon nhé em. Cười cả trong lúc ngủ nhé :-" ’ tôi nhắn một tin cho Linh rồi chìm vào giấc ngủ. 
Tôi không hiểu sao, đêm hôm ấy, tôi mơ thấy ác mộng. Một giấc mơ thật sự khủng khiếp, nó ám ảnh tôi mãi mấy ngày sau đó. Tôi mơ thấy tôi chở Linh đi trên đường, và không hiểu sao tôi lại to tiếng với Linh. Có lẽ chúng tôi đang cãi nhau vì một chuyện gì đó. Tôi thấy Linh khóc, lần đầu tiên tôi thấy Linh khóc, dù là trong mơ. Mà tôi thấy rõ lắm, từng giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt của Linh, lên đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười nắng ấm của Linh, nhưng tôi trong mơ vẫn đang luôn hồi to tiếng với Linh, tôi không hiểu là vì sao. Rồi bỗng, tôi vượt đèn đỏ trong cơn tức giận, và một chiếc xe từ phía bên kia chạy nhanh và tông vào xe tôi, tôi và Linh té nhào xuống đất. Hoảng hồn, tôi giật bắn mình thức giấc, một giấc mơ kinh khủng, thật sự kinh khủng. Mồ hôi ướt đẫm hết mặt tôi, thấm xuống áo tôi, trong khi tôi đang mở máy lạnh lạnh buốt... 
Có lẽ do tôi ám ảnh câu chuyện về chị của Linh mà tôi được nghe hồi chiều...hay còn một lý do nào khác?
Chap 19
Tôi trằn trọc, mất ngủ sau cái đêm ác mộng ấy…phải tới gần sáng tôi mới dám ngủ…báo hại bữa đó tôi nướng tới hơn 12h trưa mới dậy.
Khi tôi thức giấc cũng là lúc mặt trời lên quá trưa, và tôi biết tầm này thì em và Lan đang học trong lớp. Tôi cũng không làm phiền em, tôi lò mò ngồi dậy vào rửa mặt đánh răng sạch sẽ xong xuống dưới nhà ăn “sáng trưa” với mẹ (bố đi làm). Mẹ nói tôi suốt ngày ngủ như heo, oan cho tôi thật, lâu lâu mới có một bữa tôi ngủ như thế này, chứ đa phần là 9h 10h tôi dậy rồi. Quá ngoan còn gì. 
Ăn uống no nê xong quên mất là tôi vẫn còn để điện thoại trên lầu, không biết có ai nhắn tin hay gọi điện gì không. Tôi có cái tính là người ở đâu điện thoại và bóp tiền phải ở đó, không bao giờ tôi để mất được hai thứ này. Cơ mà nãy dậy trễ, đói quá chui tọt xuống nhà ăn nên quên cầm theo điện thoại. Tôi lật đật chạy lên lầu và kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của Lan.
-	‘ông thầy lởm ơi ông làm gì mà hôm nay Sữa nó la tôi thế nàyyyyyy ông thầy lởm’ haha, chắc bị Linh la cái trò hôm qua bày kế chọc tôi nhưng không thành.
-	‘Haha, kệ em. Ai bảo bày Linh chọc anh. Còn lâu mới thành công nhé’
Tôi trả lời cho Lan rồi để máy qua một bên rồi nghe tiếp bản nhạc hôm qua đang làm dở. Tôi nghĩ về Linh...Linh ít khi chủ động nhắn tin nhỉ…tôi cảm thấy là thế. Có thể cô bé không thích nhắn tin, hoặc cũng có thể…không có lý do gì mà để nhắn tin cho tôi. Tôi gật đầu với cái lý do “chính đáng” này.
-	‘Xì, hãy đợi đấy. Thua keo này ta bày keo khác…hoho’ Lan trả lời. Cô tiểu thư này công nhận rảnh và khó đùa lại thật. Ăn miếng trả miếng với tôi, cơ mà như thế mới vui. Tôi thích thế. Vui theo kiểu bạn bè chứ không có ý đồ gì đâu nhé.
-	‘Em không thắng được Gia Cát Hải đâu…haha’
-	‘Khiếp, cái tên nghe thấy gớm [-( ‘
-	‘Ờh…công nhận =)) Mà đang học mà vẫn nhắn tin khí thế được thế này àh?’
-	‘Dào, chuyện muỗi…học sinh giỏi của lớp mà. Mà em trong lớp quậy lắm, không ngoan như Sữa đâu’
-	‘Cô thì lúc nào chẳng quậy, cần gì phải trong lớp :-)) Mà Sữa đang học àh?’
-	‘Muốn biết thì nhắn tin hỏi chứ hỏi em làm gì :-“ ‘
-	‘Tiện nên hỏi…làm khó nhau àh’ 
-	‘Haha, em mà =)) không thích trả lời, không có nghĩa vụ trả lời’
-	‘Được rồi, cô cứ yên tâm, nhớ đấy.’
-	‘Tính làm gì em sao?’
-	‘Bắt cóc’
-	‘Có hiếp dâm ko? =))’ bạo phết 
-	‘Ặc…ko :|’
-	‘Haha, em đùa đấy. =))’
-	‘Mệt cô ghê, cô thế này thì Long chắc khổ đây’
-	‘Mắc gì Long khổ?’
-	‘Uh thì dính vào em nên khổ :-“’
-	‘Xí, ai thèm dính vào cái ông đó’
-	‘Có thật không đây?’
-	‘Lại còn không thật. Không thèm nhaaaaaaá ‘  nhìn cái điệu bộ là biết rõ luôn rồi lại còn vờ chối.
-	‘Thôi học đi, nhiều chuyện’
Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của Lan nữa, mắc công đắc tội với đồng chí kia. Tôi làm nhạc tiếp. Ngồi quanh quẩn ở nhà thế mà cũng tới 5h chiều. Gần hết ngày luôn. Tôi gọi điện thoại rủ Long đi café bàn về bài nhạc, vì dù gì tôi cũng chẳng làm gì tới tối.