Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra đầu trán, ông nuốt khan một cái, ánh mắt nhìn trân trối vào hai người con trai trước mặt.
“Đại tỉ, đây là nội tạng của thằng đó.” - Gã đang xách vali hướng về Ân, nói bằng giọng cung kính.
“Ừ, hôm nay vất vả rồi. Còn thằng cha này nữa, giải quyết nốt luôn đi!” - Ân nói rồi hất mặt về phía ông Phán.
“Dạ đại tỉ.” - Hai gã côn đồ nhận lệnh, lập tức lấy trong áo ra con dao ban nãy, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu chưa kịp khô.
“Các người… các… người làm… như vậy… là phạm… phạm pháp đấy.” - Thấy hai gã côn đồ tiến về phía mình, ông Phán sợ hãi miệng lắp bắp. Bản năng sinh tồn thúc giục ông bỏ chạy nhưng hai chân hai tay đã bị chói chặt vào ghế, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.
“Bọn tao chính là luật pháp đây.” - Gã côn đồ mặc áo da tỏ vẻ giễu cợt.
Trong tích tắc tính từ khi gã côn đồ lại gần và giơ cao con dao lên, ông Phán đã kịp hét lên: “Đừng! Xin tha cho tôi! Tôi trả, tôi sẽ trả!”
Chương 6: Ngày không bình yên
Một buổi sáng uể oải luôn là hệ quả của một đêm mất ngủ. Ân ngồi dậy vươn người, cố giũ sạch cảm giác rã rời đang bám ghì lấy cô nhưng xem ra nó giống như một con đỉa đói. Khi nào hút chưa hết máu thì nhất định không nhả ra.
Đêm qua cô chỉ có thể chợp mắt vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại của đêm cô dùng để đấu mắt với trần nhà.
Gặp lại cố nhân, đương nhiên không thể ngủ ngon giấc.
Sự thật là trước khi biết Kiệt là người của bà Mai thì Ân đã có tình cảm với anh. Đây chính là điều không may nhất trong số những điều không may.
Cơ thể mệt mỏi, bữa sáng cũng chẳng thể ngon miệng. Ân nhanh chóng kết thúc nó rồi ra khỏi nhà trong khi Linh và Phụng vẫn còn ngồi tại bàn.
Vừa đi, Ân vừa nghịch ngợm đá những cục đá trên đường. Cô đang xem những buồn phiền trong lòng là những cục đá kia, đá một cái là văng đi, sẽ không quấy nhiễu cô nữa.
Đi được một quãng xa nhà, cô ghé vào tiệm tạp hóa bên đường mua một lon café Birdy. Để tỉnh táo thì cô cần đến nó.
Hôm nay, Ân đi học sớm hơn mọi ngày đến nửa tiếng. Giờ này trường vẫn còn khá vắng và hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ để ý cô mới thấy trường mình rất đẹp. Sân trường rộng rãi thoáng đãng với những hàng cây xanh và thảm cỏ mượt mà. Những dãy phòng học đang sáng bừng lên vì ánh nắng sớm chiếu vào những ô cửa kính. Một buổi sáng tinh khôi!
Nhắm mắt lại hít thở thật sâu, cô cảm thấy người mình hoàn toàn thoải mái và nhẹ nhàng. Cứ như có thể bay lên trời xanh, lộn vài vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Với những bước chân có phần rộn ràng, cô tiến về phía sân thượng của dãy lầu nơi cô học. Đứng trên này gió thổi nhè nhè rất dễ chịu!
Chọn khoảng lan can nắng đang chiếu vào, Ân đứng tì tay ngửa mặt lên nhìn trời. Mỗi khi mệt mỏi cô luôn nhìn trời như thế này.
“Trông cậu mệt mỏi quá!” - Một giọng nam trầm bất ngờ vang lên. Nó không làm Ân giật mình nhưng đủ làm cô thôi tận hưởng sự bình yên và đảo mắt tìm người mới đến.
Không phải tìm lâu, người con trai vừa cất tiếng nói đang đứng ngay bên phải cô.
“Liên hay bắt nạt cậu lắm à?” - Không biết mình vừa phá vỡ giây phút thoải mái của Ân, Hy thản nhiên hỏi như hai người đã quen biết từ lâu.
“Sao lại hỏi vậy?” - Ân chau mày.
“Thì hôm qua lúc vào lớp tôi thấy cậu ý đang gây sự với cậu đó thôi.”
“Hôm qua? Có gây sự à? Sao lúc đó tôi hỏi cậu, tôi có bỏ lỡ chuyện gì không thì cậu nói không.”
“Thì thấy chuyện cũng không đáng nói nên không nói.”
Ân gật gù, không nói thêm gì nữa. Trong lòng thầm mong người bên cạnh cũng im lặng vì cô không hề có hứng nói chuyện.
Cả hai đứng im lặng nhìn xuống sân trường đang bắt đầu trở nên đông đúc. Tiếng cười nói của những học sinh được gió cuốn lên thổi đều ra không trung. Bầu không khí đã ồn ào hơn ban nãy rất nhiều.
Góp phần trong những tiếng ồn ấy là bộ ba Thiện - Nhật - Minh. Ba người đang đi ngoài khoảng sân, dọc theo dãy phòng học và trò chuyện rôm rả.