Lọ lem đường phố [trò chơi của quá cố">
Tác giả: Quái Vương [BMW">
Rating: không có
Cảnh báo: không có
Tình trạng: đã hoàn thành
Lịch post: mỗi tuần 1 chap.
Đây chính là bản nhà sách sẽ in vào tháng 9. Bản này sẽ có một số chỗ khác bản gốc. Mọi người đọc và cho ý kiến nhé!
Mục lục:
Chương 1: Ứng nghiệm
Chương 2: Di chúc
Chương 3: Âm mưu và thủ đoạn
Chương 4: Cố nhân
Chương 5: Đại tỉ Thiên Ân
Chương 6: Ngày không bình yên
Chương 7: Cá cược
Chương 8: Bất ngờ
Chương 9: Phúc bất trùng lai - Họa vô đơn chí
Chương 10: Cõng
Chương 11: Hai vị khách
Chương 12: Yêu quá ắt sẽ hóa hận
Chương 13: Sét đánh ngang tai
Chương 14: Đã là một năm sau
Chương 15: Giết người không đền mạng
Chương 16: Ai cũng không được
Chương 17: Bão về
Chương 18: Bão chưa qua
Chương 19: Rung động
Chương 20: Kẻ đáng sợ
Chương 21: Người nhà
Chương 22: Thất tình
Chương 23: Đã không còn nữa
Chương 24: Tự tử
Chương 25: Tiếp máu
Chương 26: Tuyên bố chia tay
Chương 27: Đêm ca nhạc từ thiện
Chương 28: Bắt cóc
Chương 29: Lời hứa
Chương 30: Trò chơi của người quá cố
Chương 31: Chín... mười
Ngoại truyện 1: Đỏ tình đen bạc
Ngoại truyện 2: Vệ sĩ nhí
Cuối cùng đọc xong nếu thấy hay thì xin 1 like nhé! Còn nếu không hay chịu khó cm góp ý. Nếu chỉ có lượng view tăng mà không có like hoặc cm thì không post nữa.
Chương 1: Ứng nghiệm
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái lưu manh tên là Lã Thiên Ân.
Trước khi kể tiếp, tôi muốn các bạn biết rằng đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Nó một trăm phần trăm là câu chuyện hiện đại ở thế kỷ hai mốt. Vậy tại sao tôi lại bắt đầu bằng câu “ngày xửa ngày xưa” – Câu nói kinh điển dùng để mở đầu bất cứ một câu chuyện cổ tích nào?
Tại sao ư?
Vì tôi muốn nó thần kỳ giống một câu chuyện cổ tích chăng?
Có thể.
Vì tôi muốn gây ấn tượng cho câu chuyện?
Nhiều phần trăm.
Nhưng cái lý do lớn nhất đó là cô gái lưu manh này có hoàn cảnh khá giống một nhân vật cổ tích được yêu thích – Lọ Lem. Thế nên tôi chọn cách bắt đầu câu chuyện giống như truyện “Cô bé Lọ Lem” để kể về nàng Lọ Lem đường phố của tôi.
Một Lọ Lem không nhu mì, chẳng đảm đang, chưa bao giờ tháo vát. Một Lọ Lem tin vào những điều kỳ diệu nhưng không tin vào bà tiên. Với cô, những điều kỳ diệu là do tự mình tạo ra. Đừng trông chờ thứ từ trên trời rơi xuống! Ngu ngốc nhất là dựa dẫm vào một niềm tin phi thực tế.
Lọ Lem đường phố – Cô gái lưu manh, trong từ điển của cô không có hai từ “cam chịu”. Cô mạnh mẽ và vô cùng ngạo mạn. Ông trời thử thách cô? Cô sẽ thách thức ngược lại. Làm tổn thương cô? Cô sẽ đạp bẹp tất cả tổn thương. Một Lọ Lem không cho phép ai đứng trên đầu mình mà sai bảo.
Viết về Lọ Lem thì không thể không nhắc đến bạch mã hoàng tử. Thế nhưng Lọ Lem của chúng ta lại là người đặt tình yêu sau nhiều thứ. Với cô, tình yêu không quá quan trọng và cũng chẳng phải là tất cả. Tương lai mới là thứ phải bỏ nhiều công sức.
Nói bấy nhiêu đó đủ rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu câu chuyện thôi nào!
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái lưu manh tên Lã Thiên Ân. Giống như bao cô gái lưu manh khác, trước khi trưởng thành thì cô là một đứa trẻ và chắc chắn rằng cô có một tuổi thơ, một tuổi thơ mà nói là vui cũng đúng mà nói buồn thì cũng chẳng sai. Nhưng dù sao nó cũng đã trôi qua nên hãy thôi nhắc lại quá khứ.
Và hôm nay chính là ngày số phận của Lọ Lem được ứng nghiệm vào cô – Ngày ba cô mất.
Những lẵng hoa tươi đủ màu sắc rực rỡ đặt khắp nhà như để làm rõ hơn nét héo úa trên gương mặt những người đang đội chiếc khăn tang. Khói nhang trầm bay nghi ngút làm căn nhà có phần mờ ảo, ảm đạm. Cảm giác mất mát thê lương bủa vây mọi ngóc ngách trong ngôi nhà.