Kiệt bước đi mà cứ nghĩ về những gì ông nói, cậu k tin những gì ông nói là sự thật nhưng cũng k dám phủ định chúng. cậu thả hôn mình trong suy nghĩ mặc cho đôi chân mình bước đi trong vô thức. Bỗng, cậu va phải ai đó
-Tôi xin lỗi_ Kiệt lên tiếng trước
-K sao đâu, tôi cũng k để ý mà_ Người đó lên tiếng
"Giọng nói này sao mà quen qua!" Khiệt suy nghĩ rối ngước mặt lên thì thấy nó đang đứng đậy phủi quần áo
-Thì ra là cậu_Kiệt nói và khẽ mỉn cười
Nhìn thấy nụ cười hút hồn đó, Ngọc cảm thấy hơi bối rối và tim thì đập nhanh hơn. Gạt những cảm xúc nhất thời qua một bên, nó lấy lại sự lạnh lùng thường ngày- Sao cậu còn ngội đó?Sắp vào lớp rồi kìa, nào_ Nó nói và đưa tay ra
Kiệt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng nắm lấy tay nó và đứng dậy
Khi 2 bàn tay chạm vào nhau, có cảm giác như vừa có dòng điện chạy qua người nó và cả Kiệt nữa
Khi Kiệt đã đứng lên, nó vội vàng buông tay Kiệt ra.Đơn giản vì nó sợ, nó sợ cảm giác vừa rồi, sợ cái vỏ bọc lạnh lùng mà nó cố tạo ra 4 năm nay nó có gắng tạo ra sẽ bị phá vỡ trong tay người con trai trước mặt kia, đưng trước hắn, nó k thể tỏ ra lạnh lùng được. Rồi nó bỏ đi
Khi bóng nó đã khuất sau hành lang, Kiệt mới hoàn hồn. Lần đầu tiên có người dám chọc hắn, có người bị miễn nhiễm với nụ cười hút hồn mà k cô gái nào khi nhìn thấy mà k xịt máu mũi( hix, người ta cũng có đỏ mặt đó cha nội)và đây cũng là lần đầu tiên có người làm cho trái tim hắn loạn nhịp. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ giải lao như làm cho hắn bừng tỉnh, nếu nhớ k lầm thì trong ngày hôm nay, cái chuông mà hắn đã từng rất ghét đó đã cứu hắn đến 2 lần.
Bước vào lớp, hắn thấy nó đã ngồi ngay ngắn trên bàn, tay cầm cuốn sách của môn tiếp theo ra học. Khi hắn bước về chỗ ngồi cũng là lúc thầy dạy Toán vào lớp.Bài hôm nay lopws nó phải học tương đối khó nếu như k phải nói là ông thầy độc ác này cho toàn toán nâng cao. Dù cho cái lớp này được coi là cái lớp giỏi của khối 10 nhưng xét cho cùng đây cũng chỉ toàn bọn con cháu nhà giàu nên chất lượng ở đây cũng chỉ bằng 1 lớp khá ở những ngôi trường bình dân khác. Nhìn sơ bộ của cái lớp này thì biết, chăng ai hiểu những gì ông thầy đang ghi trên bảng kia là như thế nào, trừ nó, hắn(Kiệt), Phương, Trinh, Phong, Vũ .
Quét mắt một lượt quanh cái lớp được coi là giỏi này, đôi mắt ông thầy hắc ám dừng lại ở bàn nó và Kiệt.
-Em! Lên giải bài này cho tôi_ Ông thầy chỉ vào nó, có lẽ ông ta thấy nó là học sinh mới nên muốn thách thức nó chăng?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, thương hại có, lo lắng có, đồng cảm có và hả hê cũng có. Bỏ qua những ánh mắt của lũ bạn và ánh mắt tự đắc của ông thầy, nó bình thản bước lên bục giảng.
Lướt nhìn bài toán được ghi trên bảng, nó khẽ thở dài và lắc đầu. Hành động đó của nó được ông thầy và 35 học sinh trong lớp cho là bỏ cuộc
-Cố mà làm đi, bài này khó lắm đấy, tôi phải mất tới 1 tiếng đồng hồ mới làm ra đấy_Ông thầy tự đắc(sao ông nội này lại thích hành hạ người khác thế nhỉ?)
Cầm viên phấn trên tay, nó bắt đầu viết với tốc đọ kinh người
15' sau.........
- Tại ..tại sao.._ Ông thaayf lắp bắp như k tin vào mắt mình nữa, một bài giải thật hoàn hảo
-Thưa thầy, theo em bài này quá dễ, k cần mất tới 1 tiếng đồng hồ đâu_ Bỏ lại cho ông thầy một cục tức nó bước về chỗ trong sự ngạc nhiên của 35 học sinh trong lớp,kể cả Kiệt_ người đã biết nó nhờ trí thông minh mà vào được trường này
-Cậu làm bọn mình ngạc nhiên đấy_ phong nói
-Theo mình, chuyện đó cũng bình thường thôi_ Nó nhún vai đáp lại
Những giờ sau đó trôi qua trong im lặng
Reng....reng.....reng...........
Tiếng chuông ra về vang lên, mọi người thu dọn sách vở ra về và nó cũng k phải ngoại lệ
-Kiệt ơi, về thôi_ Vũ gọi
-Mọi người về trước đi, mình có việc phải đi 1 chút_Kiệt cười trừ
-Sao?Đi chơi mà k rủ bạn bè hả?_Phong trêu
-làm gì có, chuyện riêng thôi mà_ Kiệt thanh minh
-Thôi, về đi.Ổng lại đi với em nào nửa rồi chứ gì?_Phương ra vẻ hiểu biết
-Anh 2 nhớ về sớm nha.Hôm nay ông nội (thầy hiệu trưởng) cũng tới ăn cơm đó_Trinh nhắc nhở
-Ừ, anh biết rồi mà.Thôi, pp_ Kiệt nói rồi chạy như bay
-Pó tay thằng này luôn_ Vũ thở dài
...............
Việc bận của Kiệt k có gì khác đó là....đi theo chị Ngọc nhà ta
Kiệt thấy nó bước vào 1 quán nước dành cho teen, tò mò Kiệt theo vào luôn. Chọn một vị trí khuất ở góc phòng nhưng lại có thể quan sát được xung quanh, Kiệt ngồi xuống
Bỗng, Kiệt thấy nó trong bộ đồng phục của quán, thì ra nó làm phục vụ ở đây. Thấy nó đang cấm tờ menu tiến về phía mình, Kiệt kéo mũ sát xuống và cúi mặt