4 - PHÁT SỐT
Hình như mình bị sốt. Người nóng ran nhưng không có cảm thấy khó chịu, thậm chí còn ăn ngon miệng nữa. Có điều, mình đã mất tự tin về tình trạng cơ thể mình rồi. Mình cần một cái nhiệt kế (cái trước đã bị vỡ). Mình muốn tự xem xét tình trạng sức khỏe qua những con số trên nhiệt kế. Mình đi nhờ bố vậy.
Mình rất hay ốm. Luôn tốn tiền thuốc men hơn nhiều so với các em. Chỉ cần mình lớn lên khỏe mạnh, mình sẽ đỡ đần bố mẹ phần nào. Mình sẽ gánh vacs những việc lớn, để thể hiện lòng hiếu thảo với bố mẹ.
Nhắm mắt một cái là mình lại suy nghĩ vẩn vơ này nọ.
Ví dụ như những lời của thầy giáo trong giờ học xã hội. Hay chuyện bị bạn bè bắt nạt thực ra cũng có thể coi là một bài học tốt, bởi nhờ đó bản thân mình sẽ mạnh mẽ hơn. Rồi là chương trình cấp II thực ra chẳng khó mấy, nếu mình chuyên cần hơn một chút. Mình mà cố gắng từ bây giờ thì vẫn còn kịp… Nghĩ thì nghĩ thế, tình trạng cơ thể bất thường này không khỏi khiến tâm trạng mình bất an.
“Đồ mít ướt, mày không được khóc!”
Người ta cảm thấy khủng hoảng nhất chính là vào quãng thời gian đang trưởng thành. Nếu vượt qua được điều này, rồi một sớm mai rực rỡ sẽ đến với mình. Đó sẽ là một buổi sang bình yên ngập nắng, vang tiếng chim chóc líu lo với hương hồng trắng ngào ngạt.
Hạnh phúc ơi, rốt cuộc mày đang ở đâu cơ chứ?
Hạnh phúc ơi, rốt cu mày như thế nào cơ chứ?
“Aya ơi, lúc này đây, có thấy hạnh phúc không?”
“Hoàn toàn không, ngay lúc này đây, mình đang ở tận đáy sâu buồn thẳm. Đau khổ lắm. Cả thể xác, cả tinh thần…”
Con quạ xấu xí là mình đây đang khóc, bỗng dưng lại bật cười. Thực sự, thêm chút nữa thôi là mình phát điên mất.
5 - CÁ TÍNH
Mình thường cho rằng bản than chỉ là một kẻ tầm thường chẳng có cá tính, thế nên mình rất ngưỡng mộ những người có cá tính mạnh mẽ.
Mình bị cuốn hút bởi quan điểm rằng, mỗi người đều mang một cá tính riêng biệt. Xã hội mình đang sống đây, có lẽ giống như trong phim Điệp viên 007, mỗi nhân vật đều có cá tính và năng lực riêng.
Thế giới này cần những người có cá tính mạnh mẽ.
Tuy rằng cá tính là cái chỉ thuộc về bản thân, không thể đem áp đặt lên người khác. Nhưng mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau, thế nên mọi chuyện mới thành ra phức tạp.
Lúc tan học, mình gặp Eiko ở khu giữ xe đạp. Mình cầm trên tay hai đĩa nhạc Yamato và Last concert, còn Eiko giúp mình bỏ cái cặp nặng trịch vào giỏ xe đạp. Khi ấy, Eiko nói là có việc bận nên tới chân cầu vượt dành cho người đi bộ thì bọn mình chia tay. Mình rất thích Eiko, với bạn ấy mọi thứ đều rõ ràng và dứt khoát, nhưng những người khác lại cho rằng thái độ của bạn ấy rất lạnh lùng, thờ ơ.
6 - CON ĐƯỜNG TƯƠNG LAI
Hôm nay mẹ con mình có buổi nói chuyện riêng với thầy chủ nhiệm.
Thứ nhất về học lực: mình đủ khả năng đậu vào trường công lập.
Thứ hai về tình trạng cơ thể: hiện giờ mình mới chỉ bước đi không vững thôi, nhưng chưa biết về sau tình trạng sẽ chuyển biến xấu nhường nào, vì vậy cần chú ý nên chọn trường nào gần nhà. Theo quy chế chung, cần tiến hành một số thủ tục, đồng thời trình bày lý do để xin cho mình không phải đi học ở một trường xa nhà.
Thứ ba, mình nên đăng ký thêm nguyện vọng khác (vào trường tư thục): ban đầu mẹ và mình đều cùng ý định là mình chỉ thi vào trường công lập thôi, nhưng thầy bảo sẽ tốt hơn nếu có thêm kinh nghiệm thi vào nhiều trường, rốt cuộc mẹ con mình quyết định nghe theo lời thầy.
7 - RỜI TỔ
“Rực rỡ tỏa sáng
Bông hoa mới nở
Chim chóc đón chào.”
Kouji
Những lời này được viết trên một tờ giấy màu rất đẹp, mặt sau tờ giấy có ghi: "Chúc mừng em Kito đã tốt nghiệp." Đó là thầy Okamoto viết cho mình, chỉ viết riêng cho mình Aya này thôi đấy... Thật là vui.
Mặt thầy tuy hơi dễ sợ một chút, nhưng thực ra thầy khá hiền và thích hoa cỏ. Mình nói lời cảm ơn thầy hết sức chân thành, miệng toe toét nụ cười biết ơn. Thầy còn dạy mình ý nghĩa của bài thơ viết trên tờ giấy nữa.