Sinh bỏ điện thoại vào túi thở dài, tôi bỉu môi: “Bận gì mà bận .Thầy nói dối.Thế không tốt đâu đấy.”, anh quay ngoắt qua tôi: “Có sao không? Đâu liên quan đến em.Tôi chưa xử em cái vụ nói lén người khác đấy nhé.”. Tôi chớp chớp mắt liên tục, ngẩn người: “ Vụ nào?Em nói lén thầy cái gì?”. Anh chống hông: “ Em nói ai lùn hả..”. Tôi sượng mặt liếc chỗ khác: “ U…a ơ…em…nói Tom Cruise đấy chứ ạ.”, anh liếc mắt phang tiếp: “ Vậy hả? Chứ ai nói “Sinh lùn vậy đứng với tao chụp hình cưới xứng rồi”. Tôi đỏ mặt xua tay lia lịa: “ Không, không có. Thầy nghe lộn đó…em đời nào nói vậy…”. Nhìn tôi đỏ mặt và lúng túng đén vậy, Sinh thôi không hỏi nữa, tôi nghe câu cuối cùng khi anh leo lên xe: “Tôi sẽ hỏi Trâm về chuyện này…Chưa xong với em đâu…Lúc ấy thì…”
Tôi nuốt nước miếng hic…ổng đang đe dọa tôi kìa trời….
Chiếc xe đỗ xịch trước nhà tôi, khi thấy mẹ ra mở cửa, tôi nhảy xuống và chào anh vội vàng: “ Chào thầy nhé..Cảm ơn đã đưa em về..”. “Ấy…...!Trả tôi cái áo.”-Sinh trở tay không kịp. Tôi lách mình vào cánh cửa nhà hươ tay chào anh và cười: “Áo này nhuốm mồ hôi.Để em giặt sạch rồi hôm sau trả cho thầy…”. Rồi tôi kéo cửa lại.Sau khi Sinh đã rồi máy đi, mẹ hỏi tôi: “ Thầy nào vậy?”, tôi cười kéo chéo áo sát vào mình: “Thầy anh văn của con đó.Sao hả mẹ”. Mẹ gật gù rồi tròn mắt chỉ vào cái áo sơmi của anh: “Đẹp trai.Dễ thương…Cái áo nào đây?. Tôi tủm tỉm: “ Của ổng đó.Con lạnh, ổng cho mượn…Để giặt mai mốt trả…”….
Tôi choáng váng khi con em họ chỉ tay vào thau áo sơ mi, toàn bộ nước trong thau lẫn cái áo đã biến thành màu xanh tím. Tôi quay qua nó mắt trợn ngược: “ Sao không ngâm áo của mày riêng hả???Hư cái áo của thầy tao rồi. Thấy không?”. Con nhóc nhìn tôi run lên như cầy sấy, nó mếu máo: “ Em đâu biết. Em nghĩ áo áo này đã ngâm mấy đợt rồi nên không ra màu. Trong chậu còn dư chỗ nên em ngâm chung cho tiết kiệm.”-Tôi hét nạt lớn vào mặt nó: “Tiết kiệm cái đầu mày.Tao đập chết ngắc bây giờ. Lười vừa chứ. Nội cái nghĩ của mày thôi cũng hại tao rồi.Mày làm mà tao lại chịu là sao?Cái áo này hàng hiệu cao cấp đấy.Tao lấy tiền đâu ra đển cho ổng đây?”.
Con em họ tôi luôn miệng rối rít xin lỗi nhưng trước sau gì chuyện cũng đã rồi. Bắt nó đền thì nó không đủ tiền, còn méc mẹ nó thì nó chết đòn. Tôi lại không muốn như vậy. Rốt cuộc tôi tặng nó mấy cú vào đầu và mấy cái đá đít. Bất cứ khi nào em họ tôi qua nhà tôi ở nhờ lúc mẹ nó đi công tác là tôi lại khốn đốn vì tính ẩu tả của nó.
Sau khi giặt, xả, vò, dặm. Cái áo của Sinh vẫn không khá hơn lên, nó từ màu xanh da trời nhạt đã chuyển sang màu xanh tím. Một cái màu tôi cho là khá đẹp nhưng nghĩ đến cảnh tượng Sinh nổi khùng lên thì thật sự không đẹp tí nào.
Tôi ngồi nhìn cái áo phơi trên dây sào trong sân mà thở dài, làm sao đây? Cái áo ấy giá những triệu bạc chứ ít ỏi gì (hiệu Piere Cardin nữa chứ . Khi nhớ lại chuyện này, tôi bỗng nghĩ lại sao ngày đó tôi không đi theo ngành ngoại ngữ nhỉ? Đi dạy giàu thế cơ mà.)
Tôi nghe tiếng Trâm, lao xao từ nhà trước. (vì nhà trước là của nội tôi, nhà tôi ở trong khuôn viên nhà nội.Nhà nội tôi rất rộng, chỉ riêng khoảnh sân sau thôi cũng đã đủ chứa nhà tôi và chú tôi) Nó lần mò vô nhà sau tìm tôi. Miệng cười toe toét khi thấy tôi ngồi thừ trên bậc cửa nhìn cái áo. Nó hỏi: “ Sao hôm qua mày với “chàng” làm gì?”. Tôi nhìn nó nhoẻn cười (nhe răng đau khổ thì đúng hơn) rồi tuôn một hơi: “ Hôm qua, khi chở tao về.Trên đường gió lạnh. Sinh cho tao mượn áo mặc.Tao giặt áo, định hôm sau trả cho ổng. Nhưng kết quả là như thế này.”-Vừa nói tôi vừa chỉ lên cái áo sơ mi “màu xanh tím lãng mạn” đang tung bay trong gió. Trâm nhìn cái áo giả bộ trầm trồ: “ Áo đẹp. Mà tao nhớ là màu của nó đâu phải màu này.Nó màu xanh blue mà.”