…
- Lần đầu tiên ta thấy em nói những điều độc ác như vậy!
Băng rõ ràng đã muốn nói nhẹ nhàng hơn khi nhìn thấy Phong . Nhưng không hiểu sao những lời làm kẻ khác đau, nhỏ có thể nói ra dễ như vậy.
- Xảy ra chuyện gì thì em cũng đừng những lời như thế với ta đấy! không phải dành cho ta mà ta nghe còn ớn lạnh. Haizz. Đúng là phụ nữ không giết người bằng dao.
- Tuyệt vậy sao?
- Cái gì tuyệt?
- Đêm qua!
- À thì…
- Hiểu rồi! Ngủ dưới đất rất tuyệt!
- Cái… cái gì, không phải em định bắt ta nằm đất nữa chứ?
…
“ Không moi thêm được tin tức gì sao?”
“ Lần này Lâm Chấn Đông giấu rất kĩ, ngay cả con trai còn không được biết rõ thì khó mà điều tra được gì hơn!”
“ Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi đoán kế hoạch lần này rất lớn và nghiêm trọng. Không liên lạc lại với tổ chức nữa, chúng ta tự hành động thôi!:
“ Ok!”
…
Dù chưa nắm rõ tình hình nhưng Khang biết kế hoạch sắp tới vô cùng quan trọng. Cậu quan tâm hơn tới việc theo dõi và sắp xếp đàn em cũng như việc chuyển vũ khí xuất xưởng tới kho.
Rời mắt khỏi màn hình máy, Khang quay ra nhìn nơi cửa phòng tắm vừa mở, Băng vừa bước ra.
- Ta yêu em!
Băng ngước lên nhìn Khang bằng cặp mắt khó hiểu
- Thì ta đã bảo ngày nào cũng sẽ nói câu đó mà. Em xong rồi thì đi ăn tối đi!
Băng đã tiến lại cạnh Khang, nhỏ bất giác liếc vào màn hình laptop. Nó đang thu về hình ảnh từ camera.
- Gì vậy?
- Không có gì đâu. Cha chuyển hàng về, ta đang cho đàn em di chuyển sang phòng chứ có an ninh tốt hơn
- Chắc là quan trọng?
- Ừ, mà ta cũng không rõ. Cha nói cần bảo mật cho kế hoạch sắp tới
- Cậu chủ – Sheely đang tiến vào
- Sao rồi?
- Em đã dặn dò đàn em kĩ càng. Hình như phía cậu 2 đang cho người tăng cường canh gác
Khang nhìn Sheely, nhận ra 1 giây nào đó ánh mắt hắn hướng về phía Băng , không, hình như cả 2 ánh mắt của 2 người đã cùng giao nhau. Đôi mắt tinh ý của Khang luôn để ý được những biểu hiện nhỏ nhặt nhất của người đối diện, đó là 1 trong những phẩm chất của kẻ lãnh đạo.
- Thế đấy. Kế hoạch sắp diễn ra và kẻ thực hiện chưa biết nó là gì!
- Có lẽ ông chủ đã có dự tính trước cả rồi.
Reng… di động của quản lý chợt rung.
… Hắn cúp máy và thông báo với Khang bằng giọng hơi căng thẳng
- Ông chủ vừa về. Cho gọi cậu!
- Biết rồi, ra ngoài trước đi!
Sheely ra khỏi phòng, Khang đóng laptop
- Em nhớ ăn tối đấy, ta có lẽ sẽ đi lâu 1 chút
Cậu bước lại phía tủ âm, kéo tủ
- Chết tiệt, thứ gì thế này! – Khang khá bực mình vì tay vừa chạm phải thứ gì trên thành tủ, như chất keo nhưng trong suốt như vô hình – Lũ giúp việc vô dụng!
Khang thay áo sơ mi mới, rồi vội bước đi, không quên để lại cho Băng 1 nụ hôn lên má.
- Bye người đẹp!
Thiên thần bóng tối – Chương 57
… Băng bước lại phía tủ âm, nhìn sát vào 1 mảng thành tủ. Chỉ đơn giản là 1 lớp băng dính trong, sẽ in lại dấu vân tay rõ ràng khi chạm tay vào thôi!
Thụy An đẩy cửa phòng 101, thản nhiên bước vào.
- Chào bạn thân, lâu rồi không gặp
Băng không ngạc nhiên khi An ở đây nhưng nhỏ hơi nghĩ ngơi vì An dám trực tiếp vào phòng Chấn Khang nói chuyện với mình. An không ngốc tới nỗi không hiểu được tính Khang.
- Thời gian ở bên cậu 2 thế nào? Chán rồi lại về bên cậu cả hả?
- Cậu muốn gì thì nói đi! – Đã đến lúc Băng nghĩ cần nói chuyện rõ ràng với An
- Được, nếu cô đã thẳng thắn vậy thì tôi nói luôn. Hôm nay, tôi muốn tôi và cô… cùng chết!
- Cậu muốn tôi chết đến vậy sao?
- Chẳng phải cô rất rõ lí do là gì?
- Cậu có thể giết tôi. Nhưng không phải bây giờ!
An bật cười đầy chế nhạo
- Đây là giọng của 1 kẻ sắp trở thành nạn nhân đấy à? Tôi nghĩ kĩ rồi, thực ra cậu 3 đã chết thì tôi sống trên đời cũng không mấy ý nghĩa. Tốt nhất tôi nên diệt trừ hiểm họa là cô! Rồi sẽ tự kết liễu mình!
An rút từ trong áo ra 1 con dao găm, mũi dao sắc và sáng loáng.
- Nếu có sống, tôi cũng chỉ là muốn trả ơn ông chủ đã cứu mạng thôi! – An đang từ từ tiến lại.
- Ông chủ? Cậu vẫn coi kẻ đó là ân nhân sao?
- Vậy không lẽ coi cha mẹ, những người đã bỏ rơi tôi là ân nhân?
- Lâm Chấn Đông đã nói vậy với cậu? Ông ta giả dối!!
- Im miệng! Cô là gì mà dám nói về ông chủ như vậy?
- Còn cậu không phân biệt trắng đen! Cậu sống đến giờ cũng chỉ để báo ơn cho kẻ đã… – Băng nghẹn họng, nhỏ không thể nói tiếp.
- Cô biết gì mà nói? Kẻ chỉ làm tổn thương người khác như cô thì lấy tư cách gì mà dạy đời tôi?