đi.
- Rùa bò à? sao chậm vậy, chán chết được.
- Đi đâu mày?
- Hay đến khu vui chơi đi, đến đó nhiều trò lắm.
Nó tí tởn cười đùa vui vẻ trong khi ở trong lòng hắn đang có mộtcơn bão sắp ập đến nhưng lại bị nụ cười của nó xoa dịu xuống.
- Này, mày thích Khánh Đăng đến thế cơ à??
- Ờ, sao hỏi lạ vậy, mày cũng thấytình cảm tao với Khánh Đăng trong hai năm qua còn gì.
- Ừ. Mà hôm nay hắn ta bận gì mà không đưa mày đi chơi?
- Anh yêu tao bảo là hôm nay đi thực tập hay gì gì đấy, mấy hôm nay bận suốt. Chán như con gián.
- Nếu lỡ một ngày Khánh Đăng phản bội mày thì sao?
- Mày điên à? Đang nói gì thế. Không bao giờ có chuyện đó.
- Tao chỉ nói nếu thôi, mày trả lời đi
- Im đi, tao không muốn nghe.
Nó giận hắn, nó không hiểu sao hôm nay hắn lại tò mò chuyện của nó. Thực lòng nó rất yêu Khánh Đăng, nó không muốn nghe đến chữ nếu như hắn vừa nói. Nó thấy sợ, sợ điều đó sẽ xảyra.
- Hôm nay tao vừa gặp Khánh ĐăngHắn hạ giọng.
- Nói dối, hôm nay Khánh Đăng bắt chuyến xe đi thực tập từ sáng sớm, không có ở đây.
Hắn vẫn tiếp lời mặc cho nó cố cãi.
- Khánh Đăng và một cô gái, nếu tao không nhầm thì người con gái mà Khánh Đăng đi cùng cũng chính là con bé lần trước mà mày với tao đã bắt gặp Khánh Đăng ngồi cùng ở quán cafe hôm nọ.
- Dù có thế thì...
- Tao hiểu, mày đang định nói đó là em gái hắn ta chứ gì? Khánh Đăng lừa mày đấy. Thằng chó khốn nạn ấy tao nghĩ mày nên chia tay sớm.
- Dừng xe.Tú Lan hét lớn
Hắn không hiểu nó định làm gì, chiếc xe giảm ga rồi dừng sát bên lề đường.
- Mày đi đâu vậy??
- Về.Nó gằn giọng, vẫn cố gắng giữ chút lạnh lùng trên khuôn mặt, nhưng thực chất khóe mi nó đang rất cay. Nó sẽ không nghe, không bao giờ tin những gì vừa rồi hắn nói. Nhưng sao những lời nói đó cứ chạy quanh trong đầu nó.
- Lan, tao xin lỗi, tao không nói nữa mà
Nó vẫn tiếp tục đi, tự nhủ là sẽ không nghe bất kì lời nói nào của hắn.
- Lên xe đi, trời sắp mưa rồi.
Nó dùng tay bịt tai lại rồi chạy đi, nó sẽ không nghe, không nghe điều gì hết. Còn hắn vẫn cứ vừa dắt xe vừa cố đuổi theo. Nước mắt nó trào ra cũng là lúc cơn mưa ập đến.
- RÀO...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó vẫn chạy, chạy vào khoảng không gian mờ ảo của cơn mưa tạo nên. Hắn nhìn theo bóng dángnhỏ bé của nó xa dần. Hắn biết rằng nó đang khóc, khi mà cơn mưa kéo đến thì nụ cười tỏa nắng của nó cũng sẽ tắt. Nó bề ngoài là một đứa hay cười, nhưng sẽ chẳng ai biết bên trongnó là một trái tim dễ bị tổn thương. Nó cũng như một tấm kính, bề ngoài cứng nhưng chỉ cần buông tay ra thì nó sẽ vỡ tan.
Đêm. Ngoài trời mưa vẫn rơi.
Từ lúc về nhà đến giờ nó không rời chiếc điện thoại. Bàn tay nó vẫn không ngừng nghỉ bấm số gọi cho Khánh Đăng, nhưng đáp lại đầu dây bên kia chỉ là tiếng " TÚT..TÚT " dài vô hạn. "Tại sao Khánh Đăng không bắt máy?" câuhỏi tự đặt ra trong đầu nó. "Phải chăng là...". Nó lắc đầu cố xua đi những lời nói của hắn ban chiều, nước mắt nó lại rơi. Nó chẳng hayrằng Dũng đã ngất lịm đi khi cố đuổi theo nó, giờ nó chỉ biết đến Khánh Đăng.
----------------------------
Lan đến lớp, không thấy hắn.
Hôm nay hắn không đến lớp, tiết học trôi qua thật nặng nề đối với nó. Nó nghĩ đến Khánh Đăng, cả hắn nữa. Đột nhiên điện thoại nó rung lên.
" Lan, anh muốn gặp em. Anh đang đợi trước cổng trường"
Mắt nó rực sáng lên khi nhận được tin nhắn của Khánh Đăng. Nó đã mong Khánh Đăng biết nhường nào. Nó chạy thật nhanh về phía cổng trường, nơi mà trái tim nó đang mong mỏi. Nụ cười rạng rỡ trên môi khi vừa nhìn thấy Khánh Đăng.
- AnhNó gọi lớn
Khánh Đăng quay lại nhìn nó.
Tại quán cafe.
Lan và Khánh Đăng ngồi đối diện nhau. Nó nhìn Khánh Đăng, lòng nó chợt lo lắng. Khánh Đăng im lặng, tay mân mê cốc cà phê, mắt nhìn về phía con đường dòng người tấp nập qua lại.
- Hôm qua em gọi mãi mà anh không bắt máy. Anh sao vậy?Lanlên tiếng hỏi đánh tan cái không khí ảm đạm như sự ngăn cách giữa nó và Khánh Đăng nãy giờ.
- Lan à, thực ra...Khánh Đăng ngập ngừng
- Anh nói đi, em vẫn nghe nèMặt nó cố gượng cười mặc dù nó vẫndự cảm một điều không hay xảy ra.
- Anh đã có bạn gái mới. Anh xin lỗi.
Tú Lan tắt nụ cười trên môi. Đôi mắt trở nên vô hồn nhìn Khánh Đăng. Nó khẽ run lên, nấc nghẹn ngào. Nó cố gắng lấy lại chính mình, nó không được khóc trước kẻ phản bội. Nó tin lầm người rồi.
- Thời gian qua anh lừa dối em ư?Em đã làm gì sai?
- Em không làm sai điều gì cả.
- Vậy tại sao...?
Nó chưa nói hết câu thì Khánh Đăng đã ngăn lời bằng một câu kết thúc.