.
Người đó cúi xuống và đẩy đầu tôi gục vào vai cậu ấy….
.
Nước mắt tôi vẫn chảy…
.
Những giọt dài….
.
Hóa ra….
.
Prince….
.
Minh Nhật…
.
Cậu em trai handsome…
.
Tất cả đều là giả dối…
.
Đều là giả dối…………………
.
Đều là giả dối……………………………………… ……
.
“Em đi tìm hoàng tử…
Trong cổ tích xa xưa…
Bằng khát vọng mong chờ…
Nhung toan la ao anh..."
PHẦN 2: HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI LÀ TÔI
.
Cứ ngỡ là…
Cứ tin là…
Hoàng tử là của em….
Nhưng không…
Hoàng tử là giấc mơ…
Hoàng tử là khói trắng…
Mãi mãi trong đời này…
Anh không phải là hoàng tử của em….
.
1/ 17 tuổi – Nó đã lớn hơn, chững chạc hơn và mạnh mẽ hơn so với cái tuổi 16 ngô nghê đã qua. 17 tuổi. Nó cũng phát hiện ra một sự thật rằng mình không phải là một đứa con gái xấu. Người ta chỉ tự thấy mình không xinh khi người ta chưa có ý định làm cho mình xinh hơn. Bây giờ nó đủ tự tin về nhan sắc của mình. Công đầu tiên có lẽ thuộc về cô chị họ mới chuyển đến ở nhà nó cách đây vài tháng…
.
5 tháng trước…
-Cháu chào cả nhà!
.
Một giọng nói vang lên khiến tất cả các thành viên trong gia đình nó đồng loạt dừng lại mọi hành động và ngẩng lên nhìn.
.
Trước mắt Thanh bây giờ là một cô gái rất trẻ, tóc nhuộm nâu cắt ngắn úp vào, mặt mày trang điểm cá tính, trên người mặc một chiếc áo cổ rộng màu vàng sẫm và một chiếc quần jean màu loang, chân đi đôi dày có gót cao ngất ngưởng. Nhìn chung là xinh hơn nó rất nhiều…Nhưng điều đáng chú ý hơn là trên tay cô ta có mang một chiếc va li to.
.
- A! May! Sao nghe ba mẹ cháu bảo tuần sau cháu mới tới? – ba nó đặt cái điều khiển ti vi xuống bàn, đứng dậy mỉm cười toe toét.
.
Nó và anh Thiện ngớ người ra. Trong tiềm thức của mình, nó cũng ý thức được rằng đây không phải là người lạ. Cái tên May mà ba nó vừa nhắc đến càng làm cho Thanh khẳng định hơn về điều này. Nhưng sự thật thì nó vẫn không nhớ đây là ai?
.
- Hì! Cháu đi chuyến bay sớm hơn dự định! – cô gái mỉm cười rạng rỡ, đúng là xinh thật!
.
- Mẹ nó! Sao còn ngồi ngẩn ra đấy! Không nhận ra cháu mình à? Bé May con của anh Cẩm đó!
.
- Ôi! Hóa ra là bé May con anh Cẩm đây sao??? Mười năm rồi còn gì! Cháu lớn quá! Cô nhìn mãi vẫn không nhận ra! – mẹ nó mắt sáng lên, vội vàng mỉm cười khi nhớ ra đứa cháu gái bên nội của mình.
.
Cùng lúc đó, nó với anh Thiện cũng vừa lục lọi trong kí ức để nhận ra đó là ai. Lúc 6 tuổi, nó và anh trai có một người bạn mới tên là Như May – con của bác Cẩm anh ruột ba nó. Chúng đã chơi với nhau rất thân cho đến một ngày May phải theo gia đình sang định cư tại Mỹ. 10 năm thắm thoắt trôi qua làm phai mờ những kí ức nhỏ bé của tuổi thơ, đến bây giờ khi gặp lại nhau thì đã không còn nhận ra được nhau nữa.
.
- Bé Thanh lớn ghê! Anh Thiện cũng đẹp trai quá cơ!
.
- Hơ! Chị May! Trời ạ! Em không ngờ chị lại xinh như thế!
.
Nó reo lên rồi chạy lại ôm chầm lấy người chị họ lâu năm, anh nó cũng cười tươi nhìn theo. Và nó càng sung sướng hơn khi từ nay có thêm một người chị trong nhà. Phải! May sẽ ở chung với gia đình nó để học Đại học tại thành phố này.
.
Sự có mặt của thành viên mới bắt đầu là thế…………….
.
Nhưng chẳng ai ngờ………
.
Điều này lại làm phát sinh những rắc rối phức tạp……….
.
…………………………………………�� �…….
.
Sáng.
.
- Hôm qua nhỏ May nó về nhà mấy giờ hả bà?
.
- Tôi cũng không biết nữa! Ngồi đợi cửa nó suốt cả đêm nhưng không thấy! Chẳng lờ mờ sáng nó mới về nhà!
.
- Cái con bé này! Tôi không ngờ nó hư thế!
.
Ba nó dằn mạnh đôi đũa xuống bàn. Nó và anh nhìn nhau thở dài. Bữa ăn sáng trở nên nặng nề. Bản thân Thanh cũng không ngờ chỉ trong vòng có mấy tháng ngắn ngủi mà cô chị họ dễ thương của nó lại trở nên sa ngã như thế…..
.
- Này! Thế chuyện mày với Quang sao rồi?
.
- Sao là sao???
.
- Thì không phải mày với nó chính thức thành một đôi rồi hả? Thấy chúng mày cứ xoắn xít nhau mãi!
.
- Rõ điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ đoán già đoán non! Bực mình!
.
- Ai đoán gì đâu! Sự thật sờ sờ ra đó rồi còn gì! Thằng Quang được lắm, tuy không nam tính manly bằng Minh lớp mình nhưng cũng thuộc dạng chung tình!