.
Minh không biết lời nói vừa rồi của cậu ta đã khiến tôi đau lòng đến mức nào. Bằng chứng là Minh vẫn dán mắt vào cuốn truyện dày cộm đó…Cậu chết luôn với đống giấy ấy đi!!!!!!!!!!!!
.
Nhưng sự thật là tôi không thể kìm được nữa….Tôi lúc vui thì vui nổ trời còn lúc buồn thì thảm cực độ…Nước mắt nó không nghe lời chủ nhân, cứ đòi trào ra mãi…Tức quá….
.
Cuối cùng thì trang vở dưới bàn đã nhoè đi một góc vì nước mắt của tôi. Bằng tất cả khả năng có thể, tôi vội vàng lấy tay quệt nhanh những giọt còn lại để ngăn chúng làm ướt vở mình…Thanh Thanh này không thể yếu đuối như thế được. Không thể được!
.
- Bực quá đi!!!!!!!!!!
.
Đó không phải là lời của tôi đâu nhé! Là Minh nói đấy! Cậu ta quát lớn rồi quăng mạnh cuốn sách dày cộm xuống bàn, sau đó bỏ ra ngoài…Tôi ngơ ngẩn nhìn theo….Chỉ còn hai ba phút nữa là vào giờ rồi, cậu ta định đi đâu vậy chứ?????
.
Nửa tiết 2 đã trôi qua…chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn…
.
- Lớp trưởng! Tôi đếm thấy lớp thiếu 1 người mà sao hồi nãy em báo cáo là không vắng???? - tiếng thầy Toán oang oang khiến Quý - lớp trưởng lớp tôi giật bắn mình rụt rè đứng dậy.
.
- Dạ…dạ thưa thầy….tiết 1 có đủ 40 bạn ạ, nhưng hồi nãy lúc nghỉ giữa tiết bạn Minh có đi ra ngoài…Em tưởng….
.
- Tưởng tưởng cái gì??? Mấy em làm việc không có nguyên tắc gì cả! Lỡ may em đó bị sự cố gì, mà đang trong giờ của tôi, do tôi quản lý thì trách nhiệm ai gánh đây???? - thầy bực mình quát lớn.
.
Cả lớp im re. Thầy nói cũng đúng. Nhưng mà Minh đi đâu được nhỉ? Có bao giờ thấy cậu ta chuồn giờ đâu? Mà có chuồn thì dại gì vẫn để cặp sách ở đây??? Ruột gan tôi cứ gọi là rối tùng phèo…Cậu ta đối xử với tôi như vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn phải lo lắng cho Minh. Hix….
.
Đến hết tiết 3 vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu, cả lớp nhao nhao lên. Ai cũng đổ dồn về phía tôi để hỏi han tình hình. Mà tôi thì có biết gì đâu cơ chứ??? Tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ta thôi chứ có phải là bạn gái hay bạn thân gì cho cam????
.
Hai tiết Toán bị thầy cho giờ C. Cả lớp buồn thiu. Nhứ thế thì cuối tuần tổng kết thế nào lớp tôi cũng bị đánh xuống vị trí chót bảng, mà lại còn bị phê bình nữa…
.
Chuông reo ra chơi, tôi hối hả chạy ù ra khỏi lớp để tìm Minh, không quên gọi điện thoại cho Gum để nói cậu ấy tìm hộ. Không biết “tảng băng” của tôi có gặp chuyện gì không nữa! Thật là bực mình quá đi…
.
- Có chuyện gì với anh Ghim thế hả Thanh? – Gum hớt hãi nắm lấy khuỷu tay tôi.
.
- Mình cũng không biết! Tự nhiên hết tiết 1 thì cậu ta bỏ đi ra ngoài, mãi đến bây giờ vẫn không về lớp!
.
- Không biết ảnh đi đâu được nhỉ???
Thế là hai chúng tôi chia nhau đi tìm quanh trường. Giờ ra chơi sân trường đông như kiến, tôi chạy hộc hơi mà vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu. Căn tin cũng không, nhà vệ sinh cũng không, sân sau cũng không nốt. Cậu ta có thể biến đi đâu được nhỉ???
.
Hướng tôi đang đi là hướng dẫn tới khu phòng học thí nghiệm đang xây dang dở. Nhà trường cấm học sinh tới đó vì công trình vẫn đang thi công. Tôi bạo gan bước tới, dù gì thì bây giờ ở đây vắng hoe, mà tôi cũng tìm khắp trường rồi, chỉ còn mỗi chỗ này…
.
Vừa tiến vào giữa sân, chợt tôi thấy Quang đang đi ra theo hướng ngược lại…
.
- Gum! Có thấy Minh không????
.
- Ơ! Thanh…
.
- Sao thế???? – tôi thắc mắc khi thấy vẻ chột dạ của cậu ấy.
.
- Không có gì hết…Thôi mình về lớp đi. Ảnh chắc không bị gì đâu!
.
Quang vừa nói vừa chạy tới kéo tôi về. Nhưng thái độ của cậu ấy khiến tôi càng tò mò và nhất quyết không chịu đi.
.
- Gum sao thế? Có chuyện gì trong đó à????
.
Tôi vừa hỏi vừa tháo tay Gum ra rồi chạy vào trong khiến cậu ấy với theo không kịp…
.
Và đúng như tôi nghĩ…Minh đang có mặt trong khu phòng học dang dở này….Nhưng…
.
- Minh… - tôi gọi tên cậu ta trong vô thức vì mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy thật quá sức tưởng tượng…
CHAP 35
Minh ngồi trên bậc thềm trước dãy phòng học, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên, tóc tai bù xù,áo trắng đã bỏ ra ngoài quần, cặp kính cận đã bị tháo ra nằm im lìm bên cạnh. Và cái quan trọng nhất là điếu thuốc lá đang nằm trên miệng Minh đã cháy được một nửa….
.
Gum chạy tới chỗ tôi, ánh mắt buồn tha thiết. Có lẽ cậu ta không muốn tôi nhìn thấy cảnh này nên mới đẩy tôi đi…