Anh ngẩn ngơ suy nghĩ. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh chạy dọc theo đường xương sống... như có một linh tính vụt đến... anh hỏi ngay người bán quán về khu vườn nơi gốc cây vông đồng và ngôi mộ trong vườn thì người bán quán cho biết như sau:
- Khu vườn đó là của ông Cả Đễ. Ông có một người vợ bé, bà này ở chung với bà vợ lớn và bị bà vợ lớn của ông Cả Đễ ganh ghét, hành hạ đủ điều. Cách đây hai năm, bà vợ bé bị bệnh đậu mùa, người trong nhà sợ bị lây bệnh tìm cách lánh xạ Sau đó bà vợ bé chết. Ông Cả Đễ thương tiếc vô cùng, chôn ngay trong vườn. Hiện nay trong ngôi nhà ấy chỉ có một mình ông Cả Đễ thui thủi sống qua ngày nhờ nhuận lợi thu hoạch trong vườn mà thôi. Bà vợ lớn thì đã bỏ vào Đà Nẵng lấy chồng khác. Ông Cả từ đó có vẻ tàng tàng và mất trí... " Anh Hinh nghe đến đó thì tự nhiên tay chân run rẩy, mặt mày tái mét. Lúc bấy giờ anh mới kể hết mọi sự cho người chủ quán nghe. Sau cùng người chủ quán nói:
- Như vậy là anh đã gặp đúng người vợ bé của ông Cả Đễ rồi! Với lại gương mặt rỗ hoa thì chính là bà ấy rồi, nhưng lạy vong linh bà ấy, bà linh hiển quá, tuy rằng bà ấy trả cho anh hai tờ giấy bạc giả, nhưng theo ôn mệ (cha mẹ) tôi ngày trước thường kể thì những người đã giúp đỡ ma thường hay được phù trợ. Như anh đã có lần chở hồn ma bà vợ bé ông Cả, chắc anh cũng sẽ đắt khách cho coi... "
truyện 2
Vào khoảng thập niên 1940 lúc phong trào kháng Pháp đang lên cao độ, tại một thị trấn nhỏ có một cặp vợ chồng trẻ vừa mới cưới, thương yêu nhau rất đậm đà, chồng là tài xế hỏa xa còn cô vợ buôn bán nhỏ qua ngày. Ngay đêm vợ đau nặng chàng nhận lệnh phải lái chuyến tàu hỏa tốc về Hà Nội, không muốn ra đi nhưng dưới ánh mắt trấn an của người vợ trẻ, chàng đành bấm bụng khởi hành.
Đoàn tàu dục tốc tiến về Hà Nội, càng về đêm lòng chàng trai càng bồi hồi khôn tả, nổi lo cho trọng trách khó khăn, lòng thương người vợ hiền đang nằm trên giường bệnh. Bâng quơ anh tài xế nhìn vào bóng đêm trước cửa phòng lái... lo lắng vu vơ, tâm trạng bồn chồn... chập chờn một cánh bướm đêm... cánh vổ nhịp nhàng, lúc chậm lúc mau... chập chờn cánh bướm trắng... bất chợt chàng trai dụi mắt nhìn kỷ đôi cánh trắng, lúc nhanh lúc chậm... lúc nhanh lúc chậm... dừng lại... dừng lại... theo tín hiệu Morse tích tích te... Ngạc nhiên chàng chú ý nhìn thật kỷ, rỏ ràng đôi cánh của con bướm đang lập đi lập lại tràng tín hiệu... dừng lại... dừng lại... nguy hiểm... nguy hiểm . Tin vào đôi mắt mình nhưng đây là chuyến tàu tốc hành, đâu thể nào dừng lại vô cớ được . Đoàn tàu cứ tiến nhanh về phía trước, cánh bướm chập chờn mỗi lúc một gấp rút hơn... đoàn tàu cứ băng băng tiến... Bất chợt văng vẳng bên tay chàng nghe một giọng người hớt hải... dừng lại... dừng lại đi anh... vẳng vẳng bên tay giọng la thất thanh của người vợ thân yêu... nguy hiểm lắm, dừng lại đi mình ơi... tàu càng chạy nhanh, tiếng la vang càng hớt hải, chuyển thành giọng van xin... dừng lại đi mình ơi, yêu yêu mình lắm... dừng lại, nguy hiểm lắm chàng ơi... Không dừng được chàng tài xế thò tay kéo mạnh chiếc phanh... két... két... chuyến xe tốc hành thắng gắp, người người lăn lộn, hành lý đổ ngả tứ tung...
- Chuyện gì thế ? - Trưởng tàu hỏi lớn.
- Không biết, có chuyện gì phía trước đây - Chàng ngập ngừng đáp trả.
Cầm ngọn đèn bảo họ đi từng bước thăm dò về phía trước... bóng đen phủ kín màng đêm, lá rừng xào xạt... hải hùng cả bọn dừng chân, miệng há hốc họ bàng hoàng... Phía trước mặt chiếc cầu bị Việt Minh đặt mìn giật sập... Lầm lủi chàng thanh niên trở về khoang lái, bỏ lại sau lưng nhưng tràng hỏi tại sao anh biết... Nhặt cánh bướm trắng bướm trắng đã gục chết bên buồng lái, chàng trai linh tính một chuyện chẳng lành... Xong nhiệm vụ chàng hối hả quay lại quê nhà... ngay đêm ấy người vợ thân yêu đã trở bệnh qua đời... giờ nàng tắt thở đúng vào lúc cánh bướm trắng chập chờn báo hiệu... hồn người vợ thân yêu đã theo theo chồng trước giờ lâm tử.