-Dạ, không, em…em.!
-Em cái đầu mày, thích đánh nhau thì để tao về đánh với mày!-Giọng ông anh tôi vẫn chưa hạ hoả.
Nói về đánh nhau, có lẽ tôi vẫn sợ nhất là ông anh tôi. Hơn kém nhau hai tuổi nên lúc nhỏ vẫn đánh nhau như cơm bữa. Đa phần kẻ thua cuộc xin hàng trong cơn mưa nước mắt vẫn là tôi. Thế nên nghe đến câu này gai ốc tôi nổi lên hết. Dám mà lão anh tôi nghe được thêm lần nữa tôi đánh nhau, lão làm thiệt chứ chẳng chơi.
-Dạ, không, tại lần này tụi nó gây sự tới cùng!
-Gây sự thế nào?
Tôi chẳng dám nói dối trước cơn giận dữ của ông anh trai, một mạch khai sạch sẽ. Những chi tiết phụ liên quan thì cũng như lần kể cho Yên nghe, tôi giấu bặt. Kể một hơi xong, tôi im lặng, đến cả thở cũng chẳng dám, hồi hộp chờ ông anh tôi đánh giá.
-Thế bên mày thắng?
-Dạ!-Tôi nhớ lại mức độ thê thảm giữa thằng học trò tôi và tình địch của nó, khẳng định chắc cú.
-Được, đáng mặt em tao!
-Ơ…đánh thắng…!
-Thắng cái đầu mày, tao bợp tai bây giờ, tao có bảo mày đánh nhau là em tao.
-Thế sao?
-Mày không bỏ rơi bạn bè mới là em tao!
-Dạ-Tôi cười toét miệng đến tận mang tai.
Sau đó, ông anh trai quý hoá của tôi dặn dò một loạt điều: cấm tái phạm lần sau, năm cuối cấp rồi lo mà học hành. Lần sau nhớ báo nhà trường giải quyết… Khép lại một buổi sáng nửa vui nửa buồn của tôi.
Buổi chiều tiếp nối làm cho ngày đầu tuần của tôi trở nên thê thảm hơn. Phần vì lo lắng, phần vì tâm trạng không tốt, tôi ngủ một mạch tới bốn rưỡi chiều. Mà năm giờ tôi phải ra mắt lớp học hoá mới rồi. Nguyệt và Nhân có lẽ nhìn thấy cánh cổng khép nhà tôi nên đã đi trước, báo hại tôi hộc tốc đạp xe một mình.
-Tín, chờ Yên với!
Tôi nhấn pê-đan chậm chạp chờ người bạn đồng hành quen thuộc cùng cảnh ngộ. Đường tới nhà cô còn xa, có Ngữ Yên đi chung ít nhất tôi cũng đỡ cô đơn phần nào.
-Yên sao đi muộn vậy?
-Hì hì, ngồi học một lúc quên luôn giờ giấc.
Ngữ Yên đưa tay, khẽ vuốt lại những lọn tóc bết vào trán vì mồ hôi. Trông cô nàng càng duyên dáng hơn. Chẳng hiểu sao tâm trạng của tôi lại bình yên khi ngắm nhìn Yên như vậy. Nếu cô gái ấy là cây liễu rũ đầy nét đẹp thì tôi là mặt hồ phẳng lặng để ghi lại hình bóng duyên dáng ấy.
-Nhìn gì vậy?
-Ơ…..ơ, có nhìn gì đâu?-Tôi giật mình chống chế, khẽ lắc đầu xua tan ý nghĩ nên thơ vừa nãy.
Hai đứa tôi vừa đạp xe sánh đôi, vừa chuyện trò rôm rả. Ngữ Yên khẽ cười mãn nguyện khi nghe tôi thông báo kết quả thoát nạn của nhóm tôi sáng nay.
-Biết mà!
-Sao Yên biết?-Tôi phản xạ, hỏi lại không cần suy nghĩ.
-Ơ….!
-……?
-Thì ở hiền gặp lành thôi!
Tôi cười hì hì trước cách trả lời chống chế của Ngữ Yên. Vì trước giờ bạn bè toàn chửi tôi nghịch như quỷ, sao mày nghịch ác thế, chứ chưa ai khen tôi hiền lành bao giờ. Chỉ thế thôi mà làm tôi cười suốt cho đến khi gạt chân chống xe trong sân nhà cô giáo dạy Hoá.
Đúng là ôn thi có khác. Không khí khác hẳn với lớp học trước. Học sinh dường như dồn hết lên những bàn đầu. Không ồn ào, không vui vẻ so với lớp cũ. Chỉ cần đứng ngoài sân tôi cũng rùng mình trước khí thế của lớp mới.
-Vào đi chứ cái cặp này!-Cô giáo dạy Hoá lại chọc hai đứa tôi.
Bao nhiêu cặp mắt dòm ra phía cửa ra vào. Tôi nhìn thấy đám bạn lớp tôi ngồi đầu tiên dãy bên phải. Vẫy vẫy tay tôi chỉ vô cái bàn đã chật ních. Còn bên lớp hàng xóm cũng chào đón Ngữ Yên bằng những nụ cười rạng rỡ. Chỉ có Dung và thằng Minh An là thoáng chút không hài lòng.
-Hai đứa ngồi đi chứ, chờ Cô mời nữa sao?
Hai đứa tôi không hẹn mà cùng đi về chiếc bàn cuối, bỏ qua những lời mời mọc. Hai đứa nhìn nhau khẽ cười. Đám bạn tôi giơ nắm đấm hù doạ. Tôi cười hềnh hệch. Còn đám lớp hàng xóm thì có cơ hội bàn ra tán vào.
-Sao nghe nói nó quen Dung?
-Giờ lại tán cả Ngữ Yên lớp mình à!
Nhầm hết các bạn trẻ ơi. Việc này có hai lí do. Thứ nhất, mấy bàn phía trên đã đông nghẹt, nhét nhau vào đó lỡ thiếu ô-xy lên não lại học hành không vào. Bàn cuối bị bỏ quên nên rộng rãi, thoáng đãng hơn nhiều. Xa một chút cũng không sao, quan trọng là học hiệu quả chứ không phải nhồi nhét vào là giỏi. Thứ hai, ngồi bàn cuối đã trở thành một thứ đặc sản của tôi. Từ trên trường hay bất cứ buổi học thêm nào, nó đã trở thành thói quen không bao giờ sửa được. Ngoài ra, vì lí do tôi cũng ngồi bàn cuối với Ngữ Yên ở lớp học cũ hay không thì bản thân tôi cũng không thể tự trả lời được. Chỉ biết một điều, ngồi cạnh Ngữ Yên tôi cảm thấy mình nhận được sự ủng hộ hay đồng tình. Sự thoải mái trong cách trò chuyện. Chắc rằng, Ngữ Yên cũng như tôi, thế nên chiếc bàn cuối hôm ấy cũng chỉ có hai người tới muộn cùng ngồi.