Chẳng phải trên đời này chỉ có hai chiếc , mẫu mã ấy , hình dáng ấy , tất cả đều do một tay mẹ của Hoàng sáng tạo nên và hai người con , mỗi người có một sợi . Đó là Hoàng và em gái của hắn… Hắn cuống quýu lật mặt sau của mặt dây … Chính xác rồi , trên đó còn khắc chữ A, tức là từ Ân – tên của em gái hắn – Nguyễn Nguyễn Thiên Ân..
Không lẽ là…
Hắn choáng váng , ôm đầu … không đứng vững…
-Ơ… cậu làm sao vậy ? Có cần gọi cấp cứu không ???
Hoàng không đáp , chỉ quay sang phía ông ta , dứ dứ đôi tay :
-Đây có đúng là sợi dây chuyền của người con gái đó không !!! Đúng không ???
-Cậu..cậu làm sao thế !! Tôi cũng phải giữ uy tín khách hàng chứ.. tôi mà lệch được à ??? Đây là hàng hiếm , hàng quý ,… tôi mà dám đưa nhầm hàng cho cậu à … cậu trông có vẻ trí thức , phải hiểu chứ nhỉ ???
-Được rồi…ông đi đi… đi đi !!! – Hoàng gắt lên một cách vô cớ… hắn đau đớn tột cùng , quằn quại .. Hắn muốn ném sợi dây chuyền này đi thật xa… mộng tan vỡ… Tia hi vọng mỏng manh cũng đã vỡ tan…
Quái quỷ… điều này xảy ra thật nhanh chóng , khó có thể tin được và cũng chẳng có thể ngờ tới… Hắn đang lơ lửng , thật sự như đang lơ lửng giữa không trung vô tận... Hắn vừa vui nhưng lại vừa buồn…
Cô em gái tưởng chừng như đã rời xa nay đã tìm lại được… Nhưng , trớ trêu thay người đó lại là... người hắn đã trót yêu , trót thương , trót nhớ nhung .
Điều này có phũ phàng quá không ???
Nước mắt Hoàng chực tuôn rơi… Không hiểu là vì hắn quá đau khổ vì sự thật đó ..? Hay là vì quá xúc động vui mừng…
Hắn cố hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn lôi điện thoại ra gọi về Biệt thự..
-Alo..!! Thoại…Thoại My đấy à …?? Cô… cô không cần tới nữa đâu… Xin lỗi…
Nói xong những gì cần nói , Minh Hoàng vội cúp máy ngay , hắn không muốn nghe giọng nói ngây thơ , trong vắt ấy từ nó nữa.. vì điều đó sẽ khiến hắn đau , đau lắm.. như muốn xé cào cả ruột gan…
“ Aaaaaaaaaaaaa….”
Hắn hét toáng lên ... Nếu như chuyện này chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết mấy… Hắn ngồi bệt xuống đất và thu vào một góc … độc thoại…
“ Thoại My… lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em , ánh mắt đó , nụ cười đó .. anh đã cảm thấy rất thân quen … Anh luôn cố bảo vệ em là vì sao chứ ? Vì em rất giống em gái của anh… Vô tình… anh đã lỡ yêu em mất rồi … Tất cả sẽ chẳng có gì là đặc biệt đúng không nếu như không có ngày hôm nay… Anh đã ngỡ sợi dây chuyền ấy sẽ mở đầu cho một quan hệ khác giữa anh và em… Và không ngờ… mối quan hệ đó không phải là tình yêu , mà là tình “anh em”… Anh không biết là có nên cảm ơn sợi dây định mệnh ấy không nữa … nhờ nó mà anh đã không phạm phải một sai lầm lớn và đã tìm thấy em – người em gái bé nhỏ của anh à… nhưng cũng tại nó , nó đã giết chết trái tim anh rồi … Làm sao anh có thể yêu ai khác nữa đây…??? “
“ Làm sao quên em , làm sao quên em..
Tháng ngày vui vẻ , ánh mắt biết cười…
Trái tim của anh như căng tràn nhựa sống..
Vì em….
Nhưng rồi…
Trái tim anh lại tan vỡ…
Cũng vì em
Nói với anh đó không phải sự thật ,
Nói với anh đó chỉ là giấc mơ ..
Sự thật đắng cay , có lẽ…
Anh phải tập chấp nhận …
Người anh yêu là em gái anh…”
Hít một hơi thật sâu , dù quá khó hay là không thể thì hắn vẫn sẽ phải tỏ ra thật bình thường … hắn sẽ phải giữ bí mật này trong một thời gian , tạm thời là như vậy .. vì nếu chuyện này lộ ra quá sớm thì nguy hiểm có thể rình rập nó bất cứ lúc nào…
______________________________________
Minh Hoàng trở về Biệt thự Hoàng tử , gương mặt cố tỏ ra tươi tỉnh hơn lúc nào hết.
-Anh về rồi đấy hả ?? – Nó hớn hở chạy ra mở cổng , miệng tươi cười .
-Uhm... – Hoàng khẽ đáp rồi bước thẳng vào nhà , hắn cố không nhìn mặt hắn , hắn sợ …
Và nó thì vẫn rất vô tư , tay vung vẫy qua lại :
-Khi chiều tui chuẩn bị xong hết trơn rồi … cuối cùng lại nghe anh kiu là hông cần đến nữa !!! Mất công dễ sợ…
-Thế à… xin lỗi… - Hoàng lạnh lùng nói , sau đó rảo bước thật nhanh để tránh những câu hỏi từ nó…
Nó cảm thấy hơi lạ : “ Có chuyện gì xảy ra với anh ấy à ?” Nghĩ rồi nó lại nhún vai bước vào trong nhà nhưng sau đó lại chạy lăng xăng lên phòng hắn :
- Minh Hoàng ! Anh đã ăn cơm chưa thế ???