12h trưa oi nắng tại Biệt thự hoàng tử.
-E hèm…. Sau ngày hôm qua vắng bóng ở bếp thì trưa nay tui sẽ nấu đãi các anh một món… vô cùng hấp dẫn…. úm ba la… ba la… Mi-xi-xup….
Cả bọn đang định ăn thì Thiên Vũ về đến nhà. Nó liền hỏi :
- Anh có ăn ko ?
Vũ đáp , mặt lạnh tanh :
-Không ăn thì lấy gì mà sống !!!
Rồi nó lại nghếch mặt lên :
-Vậy anh tự đi làm mà ăn… Về trễ sáng chịu …!!
Vũ nghiến răng , nói :
-Cô có nấu cho tôi không thì bảo ??
Nó thản nhiên lắc đầu :
-Không !!! Chẳng phải có người đang còn giận tui sao , há ??!!
-Không nấu thì thôi… tôi chẳng cần !!! – Vũ nói bỏ một mạch lên lầu thì…
-Ngon lắm Thiên Vũ…. – Bảo nói , mặt gian xảo.
-Là Mi-xi-xup… - Hoàng tiếp lời.
Phản xạ hắn quay người lại , nuốt nước miếng cái ực rồi quay phắt đi nói :
-Tôi không ăn….!!!
Nói rồi Vũ đi thật nhanh , như sợ trong phút “thiếu lí trí” hắn sẽ làm cái việc ko nên đó là kêu nó nấu mì thì sẽ mất mặt lắm !
Bảo lắc đầu nhìn nó :
-Xem ra Thiên Vũ giận thiệt rồi kà….!!!
Nó chu mỏ ra – đanh đá :
-Hứ… việc gì hắn ta phải giận chứ… đùa một xí thôi mà cũng…
_____________________________________
Thiên Vũ thấy lòng hắn như đang có lửa đốt . hắn tức giận dùng tay đập mạnh vào tường mấy cái nhưng vẫn chưa hả giận .
Bỗng….
“ Cốc … cốc … cốc..”
Nghe thấy tiếng gõ cửa , Vũ ngồi phịch xuống giường , nói :
-Ai đấy ??
Vũ chợt nghĩ : “ Không phải là con bé đến xin lỗi mình đấy chứ ?”
Nhưng không…. Không như hắn đã nghĩ…
-Là tôi – Minh Hoàng !!
-Cậu vào đi , cửa không khóa…!! – Vũ đáp , chợt thấy lòng hơi chút thất vọng.
Hoàng tách cửa bước vào và cũng khéo léo đóng lại một cách nhẹ nhàng.
-Tôi có chuyện muốn nói , có lẽ nhiều chuyện nên nói thẳng ra từ đầu thì sẽ tốt hơn !!
Vũ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nói :
-Là sao ??? Có chuyện gì rồi à ??
Hoàng đáp , vẻ mặt nghiêm nghị hơn lúc nào hết :
- Không !! Nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi , Thiên Vũ !!!
Vũ gật đầu , ngả người lên thành giường :
-Cậu cứ hỏi tự nhiên đi !!
Nhưng Vũ không ngờ , Hoàng lại hỏi hắn một câu khiến hắn giật mình và vô cùng bối rối..
-Tôi nói thắng luôn nhé … Cậu thích Thoại My à ?
-Sao cậu lại hỏi thế ??? – Vũ cố lách chuyện sang hướng khác , chẳng hiểu sao hắn lại ngại nói về những vấn đề đại loại như thế.
-Tôi cảm nhận được điều đó , có đúng như vậy ko ??? – Hoàng nói , ánh mắt không ngại nhìn thẳng vào Thiên Vũ.
Rồi Vũ lại bật cười :
-Chẳng phải là cậu cũng thế sao ? Mà lại hỏi tôi , Minh Hoàng ?
-Cậu đừng nói gì vội… tôi chỉ cần cậu khẳng định là cậu có yêu Thoại My hay không thôi !!! – Hoàng vẫn rất bình tĩnh đáp.
Vũ cắn răng .. Không gian im bặt một lát . Hắn không biết phải nói gì và cả Hoàng cũng thế - Hoàng đang chờ câu trả lời khó khăn của Vũ .
Hoàng lại mỉm cười :
-Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi , những hành động của cậu đều tự chứng minh tất cả . Cậu thích con bé . Chẳng phải sáng nay , cậu đã rất lo lắng cho My sao ??? Thực ra , cậu là người thế nào , tôi hiểu rõ – vì chúng ta là bạn thân – rất thân , à không cực kì thân là đằng khác ! Cậu trả lời tôi đi , với tư cách là bạn thân , Thiên Vũ !!
-Tôi thích Thoại My ư ?? – Vũ hỏi lại , đôi mắt hắn nhíu lại .
Hoàng khẽ gật đầu … Căn phòng lại chìm trong im lặng . Vũ đảo mắt nhìn quanh rồi bỗng dưng buột miệng nói ra tất cả :
-Như vậy đã gọi là yêu một người sao ??? Quan tâm , lo lắng là yêu một người sao ?? Trái tim biết đập nhanh là yêu một người sao ??? Xa cảm thấy nhớ , gần cảm thấy thật thoải mái là yêu một người sao ??? Khó chịu khi thấy người đó thân mật với người khác là ……
-Cậu đã yêu ….!! – Hoàng đáp , trái tim cũng cảm thấy hơi nhoi nhói .
-Yêu….?? – Vũ nói ,chính hắn cũng không khỏi ngạc nhiên .
Hoàng cười chua chát :
-Và thật tiếc khi tôi cũng đã như vậy….
-Cậu cũng …… Thoại My ????
-Chưa thể gọi là yêu…. Nhưng cảm xúc trong tôi rất rõ ràng … và , tôi sẽ không nhường cô ấy cho cậu… Đây chính là điều tôi muốn nói , Thiên Vũ ạ ! – Hoàng nói tiếp , xem chừng hắn đã suy nghĩ rất nhiều để đưa ra quyết định này.