-Lại đến nữa rồi...
Rồi nhanh chóng đi thẳng xuống nhà.
Bước xuống, hắn thấy một khung cảnh "tan thương": Quản gia Lâm đang nằm bất động dưới nền nhà mắt... mở trừng trừng.
"Chết rồi sao?" - Hắn nghĩ.
Đám con gái giúp việc nháo nhào cả lên.
Rồi nhanh chóng, hắn quan sát xung quanh, thấy bình hoa trên bàn ăn hôm nay đẹp hơn mọi ngày... to hơn mọi ngày, còn vợ yêu của hắn... đang đứng đó cũng lăng xăng nhưng... không giúp được gì.
Như hiểu ra tính chất "quan trọng" của sự việc, hắn đỡ quản gia Lâm lên ghế, khuôn mặt ông già giờ đây đã khá hơn,... giống người sống hơn.
-Tiểu Du! - Hắn đưa tia nhìn về phía "đương sự".
Không khí bây giờ nhờ "chủ nhà" đã im ắng trở lại. Hắn nắm sau cổ nó kéo qua trước mặt quản gia Lâm, nhấn đầu nó cúi xuống:
-Em mau xin lỗi quản gia Lâm đi.
-Ơ… ơ… sao? Sao xin lỗi?
Như chợt nhận ra điều gì, nó giãy nảy:
-A...a Anh hiểu lầm rồi, em không làm gì hết, là do Quản gia Lâm tự ngất xỉu, không liên quan em %$^%$%^^^....
-Xin lỗi đi!
Giải thích một lèo mà hắn chỉ trả lời ngắn gọn, nó ấm ức:
-Nhưng...
-Hoa lan ở vườn là do quản gia Lâm một tay chăm sóc bấy lâu nay, là tâm huyết của ông ấy.
Nghe tới đây nó mới đực mặt ra:
-Hic… Gây đại họa rồi!
Nó gập người xin lỗi nhưng quản gia Lâm không nói gì. Nhưng, nó hiểu ổng đang buồn dữ dội mà nguyên nhân là... nó.
Hôm đó chỉ có hai hàng người hầu "tiễn" cặp "vợ chồng" trẻ đi học, không có quản gia...
Trên xe nó ủ rũ như cọng hành héo. Hắn xoa đầu nó giọng ân cần:
-Chiều nay chúng ta sẽ mua hoa khác đẹp hơn để đền.
-Lần này em gây ra chuyện lớn rồi!
Nó vẫn ủ ê, cảm giác tội lỗi làm nó buồn rầu vô hạn
-Không sao, chiều nay anh dẫn em đi mua hoa về nhà xin lỗi.
-Vâng!!
Hôm nay tới lớp nó không còn tâm trí học bài, Đại Ảnh lại gần:
-Này Tiểu Du, bạn sao thế? Cãi nhau với anh Gia Huy à?
-Không.- Nó vẫn ủ ê.
Ánh mắt Đại Ảnh sáng lên:
-Hay bạn đã biết những việc anh ta làm?
Nó ngỡ ngàng, chợt nhận ra ngoài việc biết hắn là hôn phu của nó, ngoài ra nó không biết gì.
-Làm gì?
Đại Ảnh cười nửa miệng:
-Cũng đúng, bạn đâu còn nhớ gì nữa, gia đình Gia Huy sở hữu tập đoàn The Rose, công việc làm ăn rất lớn song cũng rất mạnh tay với đối thủ, vì vậy họ lập một băng xã hội đen trong thế giới ngầm.
-Xã hội đen sao?
Nó hơi bất ngờ.
-Đúng, băng đảng này cũng một phần do Gia Huy chỉ huy đó, nghe người ta nói họ rất độc ác, ai đắc tội đều phải chết không minh bạch.
-Chết sao? Giết người, Gia Huy giết người sao?
Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu nó, nó không tin GIa Huy lại tàn nhẫn như vậy. Nó lẩm bẩm:
-Thảo nào anh ấy sợ mình nguy hiểm, lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo...
Đại Ảnh mỉm cười sau khi thực hiện màn nói xấu "chồng " nó. Cô ta đang mở miệng định nói tiếp:
-Cậu nên cẩn...n...n
-Đủ rồi đó Đại Ảnh
Tiếng Hải Yến vang lên cắt đứt câu định nói của Đại Ảnh:
-Bạn không cần nói xấu người khác như vậy, mọi việc đa phần là tin đồn, bạn không nên đem những lời đồn đại ác ý đó nói với Tiểu Du.
-Xì, không có sao người ta nói, mình chỉ muốn tốt cho bạn ấy thôi, mình không nói người khác cũng nói.
-Muốn tốt mà vậy sao? Bạn có ý đồ gì phải không?
Đại ảnh cười khinh miệt rồi bỏ đi.
Nó ngồi đó với ý nghĩ miên man về hắn, Hải Yến an ủi và nhắc nhở nó:
-Bạn đừng tin những lời Đại Ảnh nói, cũng đừng tiếp xúc nhiều với nó, mình không tin nó.
-Ừ, mình biết rồi.
Nó cười cho Hải Yến yên tâm, nhưng lòng nó rối nùi, không phải nó sợ gặp nguy hiểm, cũng không phải nó sợ hắn mà đúng hơn nó lo cho an toàn của hắn.
Ra chơi nó muốn đi tìm hắn ngay. Trên đường đi nó mua một hộp sữa cho hắn vì sáng nay nhờ "tiết mục" của nó mà cả hai đi học bụng đói meo.
-Anh gì ơi... cho hỏi lớp của Gia Huy ở đâu?
Nó hỏi một tân con trai nét mặt vui vẻ, nhìn rất vui tính và dễ gần. Thấy nó xinh xắn hắn liền cười tươi như hoa:
-Anh biết, nhưng em đừng tìm nó nữa, nó có vợ rồi ... anh thì chưa.
Hắn cười nhăn nhở làm nó choáng toàn tập.
-Ủa sữa... em cho anh nha.
Nói rồi hắn tự nhiên giật lấy... tự nhiên cắm ống hút... và tự nhiên uống.
-Hả...a....a.....a - Mắt nó chữ O, mồm chữ A.