Chất giọng ra lệnh uy hiếp vang lên, theo sau đó là những bước chân dồn dập bước ra khỏi cửa…
Một anh chàng chậm chạp bước ra cuối cùng, lập tức bị Minh Vỹ chặn lại.
-“Đứng trước cửa, cấm không cho ai vào!”-Đôi mắt màu hổ phách trừng lên, dường như uy hiếp bằng ánh mắt và giọng nói vốn là bản năng của Minh Vỹ.
Và chàng trai tội nghiệp kia gật gật đầu…
…
Ái Hy hiện giờ đang được “may mắn” hiện diện trong phòng vệ sinh nam…
Minh Vỹ lập tức xoay người Ái Hy lại, đưa tay kéo khoá của chiếc balô Ái Hy đang đeo trên vai, mở ngăn đầu tiên lấy ra một chiếc khăn tay màu đen tuyền…
Chắc chắn đây không phải khăn tay của Ái Hy, mà nếu như thế thì chỉ có khả năng là Minh Vỹ đã bỏ nó vào…
Sau đó lại xoay người Ái Hy thêm một lần nữa, để cả hai gương mặt đối diện với nhau…
Tiếp theo bàn tay cầm chiếc khăn đưa lên, hướng thẳng về gương mặt Ái Hy kéo mạnh ở những nơi có nét vẽ…
Ái Hy thì lập tức nhắm mắt lại, mím môi để Minh Vỹ giúp mình xoá sạch tàn tích trên mặt…
…
-“Thầy, không thể vào được đâu ạ!”-Giọng chàng trai kia vang lên, sợ sệt nhìn vào phòng vệ sinh.
-“Sao lại không? Em tránh ra!”-Một giọng nam khàn đặc lên tiếng đáp lại, kèm theo động tác kéo chàng trai đang chặn trước cửa ra.
Và cảnh tượng là dáng vẻ cao lớn đằng sau của Minh Vỹ đã được ông ta thu vào tầm mắt, nhưng hơn hết là gương mặt nữ sinh đang hiện diện trong phòng vệ sinh nam!
Máu nóng dồn lên não, ông ta tiến đến gần cặp đôi trước mặt, cố gắng tỏ ra nguy hiểm.
-“Này, cả hai đứa đang làm cái gì thế?!”
Nhưng ông ta hoàn toàn bị phớt lờ…
Ái Hy tuy nghe rất rõ giọng nói tức giận ấy, nhưng trong trường hợp này thì “Im lặng là vàng”.
Vì Ái Hy không tin ông ta dám đụng đến Minh Vỹ…
Thầy giáo kia tiến đến gần cả hai người hơn, đưa bàn tay vỗ mạnh vào vai Minh Vỹ.
-“Tên gì, lớp nào? Cả hai em!”-Ông ta vẫn tiếp tục độc thoại, không hề biết trên người chàng trai mà ông ta vừa chạm vào đang toả ra sát khí.
Minh Vỹ từ từ quay mặt lại…
Và ánh nhìn của đôi mắt màu hổ phách còn nguy hiểm hơn ông ta gấp vạn lần…
-“Biến!”-Một từ ngắn gọn, nhưng đủ làm ông thầy kia toát mồ hôi.
Nhanh hết mức có thể, ông ta bước ra khỏi phòng vệ sinh, sẵn tiện đóng cửa lại…
Minh Vỹ cũng dừng lại, chiếc khăn trên tay được ném mạnh xuống đất, sau đó nhẹ nhàng ôm Ái Hy vào lòng, buông một câu khẳng định.
-“Em làm mèo trông đáng yêu, nhưng lại nguy hiểm quá!”
Một tiếng thở dài, là của Minh Vỹ…
Ái Hy cũng không hiểu Minh Vỹ đang nói gì, dụi đầu vào ngực Minh Vỹ nhắm mắt lại, trên môi là một nụ cười hạnh phúc…
…
-“Minh Vỹ, nhanh lên!”-Ái Hy kéo tay Minh Vỹ, bước nhanh nhất có thể.-“Nhanh nào!”
Minh Vỹ vẫn tỏ ra cái dáng vẻ hời hợt, vẫn chậm rãi bước theo Ái Hy…
Vừa đến giờ nghỉ trưa là Ái Hy đã tìm đến tận lớp, không chờ Minh Vỹ đến đón mình, ngược lại còn kéo Minh Vỹ đi một mạch…
Bước vào sân trường, một toán học sinh khá đông đang tập trung trước bảng thông báo của trường…
Minh Vỹ nhíu mày, không ngờ Ái Hy cũng hiếu kỳ về hoạt động của trường…
Ái Hy nhanh chóng lôi Minh Vỹ hoà vào đám đông, buông tay Minh Vỹ ra và cố quan sát những gì đang được viết trên bảng thông báo…
Nhưng đây chỉ là một phần cho kế hoạch… trả thù!
Minh Vỹ cũng chẳng để tâm mấy, cho cả hay tay vào túi quần, đứng nhìn với một dáng vẻ bất cần…
Dường như Ái Hy đã bắt đầu chuyển tầm nhắm, nhìn cô nàng đứng trước Minh Vỹ cười tinh nghịch…
Hành động tiếp theo là đưa tay véo nhẹ vào chiếc eo mảnh mai của cô ta…
Dĩ nhiên cô gái đó lập tức giật mình không thoải mái, tức giận quay lại nhìn phía sau…
Và đôi mắt ấy dịu lại khi thấy Minh Vỹ, kế bên đó là Ái Hy…
Minh Vỹ nhíu mày, nhìn sang cô vợ rắc rối, và Ái Hy cũng đang nhìn Minh Vỹ lắc nhẹ đầu, còn xuýt xoa như đang muốn hỏi “Tại sao anh lại làm thế?”.
Và mọi hành động đều được cô gái kia trông thấy… tất nhiên cô ta sẽ hiểu lầm Minh Vỹ công khai “đụng chạm” cô ta…
Gương mặt ấy nở một nụ cười ngượng ngùng đến phát khiếp!
Đôi mắt màu hổ phách như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức tối sầm lại…
Nhưng cô gái kia cứ cố tình lùi về phía sau, chạm chạm vào người Minh Vỹ…
Kế bên, Ái Hy đang nở một nụ cười đắc thắng…
Kế hoạch đại thành công!
Nụ cười vẫn chưa tắt hẳn, thì Minh Vỹ đã kéo mạnh Ái Hy vào lòng, và hôn nhẹ lên đôi môi vẫn vương nụ cười ranh ma kia một nụ hôn khá dài…