 [Đọc Truyện] Anh biết nói yêu không - Phần 1
 
[Đọc Truyện] Anh biết nói yêu không - Phần 1|  |  Đinh tính (Admin)  BQT | 
Thực ra, cho tới giờ tôi cũng không có tư cách gì để nhớ nhung người yêu cũ, vì tôi đang yêu người mới mất rồi. Nhưng tôi vẫn nghĩ tới người cũ, bởi hiểu, đã rất rõ, rằng tôi không yêu anh ta, cái chàng mới này. Sau khi xa Tần Xuyên, tôi khó mà yêu được bất kỳ người đàn ông nào khác, dù ngưòi ấy có đẹp trai, giàu có hay tài giỏi đến đâu. Dường như tôi đã mất đi chức năng yêu, dù cho lý trí tôi luôn mách bảo phải lo liệu mà có gia đình. Nhưng tôi vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng của câu chuyện cũ. Lẽ nào chỉ vì Tần Xuyên là người đàn ông đầu tiên của tôi?
Vào một mùa hè của ba năm về trước, tôi quen Tần Xuyên khi chat trên mạng. Việc cả hai quyết định gặp mặt nhau là một sai lầm tuyệt đẹp của cả hai. Lúc đó, tôi còn là một cô gái vô tư và vô tình. Mùa hè lại quá rỗi rãi bởi tôi vừa tốt nghiệp đại học, và sau khi nghỉ ngơi cho đã, tôi có thể nhận việc nagy ở một công ty được nhiều bạn bè cùng tốt nghiệp thèm muốn. Lúc đó tôi không hề lo sợ về tương lai, bời mọi việc hầu như đều rất thuận lợi – đi học, đi làm, kết hôn, sinh con… rồi cứ thế mà sống cho đến già. Đối với tôi, cuộc sống được cấu thành bởi chuỗi mắt xích ấy, và theo tôi, đó là một quá trình tự nhiên, không việc gì mà phải bận tâm lo nghĩ. Ở cái tuổi đầy hung hăng đó, tôi làm sao ngờ nổi lại kẹt phải một cái mắt xích khiến phải chịu đựng biết bao thương tổn.
Để tiêu hết những ngày tháng nhàn rỗi, tôi lên mạng chat, rồi đâm mê, nhất là vào lúc đêm khuya, bởi ban ngày hay có bạn rủ đi chơi, hoặc đi theo mẹ lượn phố. Tóm lại, ban ngày thí tôi sống an nhàn, thoải mái. Nhưng cứ đêm xuống tôi lại cảm thấy trống rỗng, cô độc vẫn vơ cái cảm giác không được thoải mái, rất kỳ lạ. Nó kỳ lạ ở chỗ tôi không biết mình thiếu cái gì, muốn cái gì, và nó có phải là tình yêu hay không? Khi đó tôi cũng vừa chia tay một cuộc tình nhạt nhẽo, tuy cũng được gọi là mối tình đầu song không hề để lại tí ti dấu ấn trong ký ức cũng như chẳng hề gây cho tôi vết thương lòng thương dạ gì. Tôi và anh ta là bạn đại học, là bạn tốt của nhau, sau đó, có lẽ chỉ để lấp đi sự trống rỗng trong lòng mỗi đứa chúng tôi bèn gọi nhau là người yêu, song chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Trừ một lần hôn nhau, giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì về xác thịt. Sau khi tốt nghiệp, anh ta trở về quê làm việc. Thế là chia tay nhau, rất nhẹ nhàng. Nói thẳng ra, đó chỉ là trò tập tành yêu đương.
Nhưng mùa hè năm đó, đột nhiên tôi lại có cảm giác cô đơn khốc liệt. Tôi thèm có được người khác giới hiểu mình, và háo hức tìm hiểu về cuộc sống của người đó. Sau khi lên mạng chat, tôi cảm nhận được sự tự do và vui sướng mà trước đây mình chưa từng có. Tôi là đứa con gái có ngoại hình bình thường, tính cách cũng bình thường, mơ ước thì chẳng lớn lao gì… nghĩa là chẳng có gì được gọi là hấp dẫn. Tuy cũng không ít người thích cái tính ôn hoà của tôi, và tôi cũng được một số chàng trai tán tỉnh, nhưng người đàn ông tôi coi là lý tưởng vẫn chưa buồn xuất hiện. Còn khi chat, tôi luôn được tận hưởng niềm vui bởi có vô số đàn ông theo đuổi và họ đều hào phóng tuôn ra những lời lẽ đường mật để lấy lòng tôi. Tôi cũng học được cách đưa đẩy với họ, tung ra những câu lập lờ hai, thậm chí ba bốn nghĩa, đôi lúc còn ngọt ngào với họ. Và tôi vui không chịu nổi, giống như một con bướm dập dờn giữa cả một rừng hoa. Từ trước tới giờ, tôi chưa hề nghĩ tới việc náu mình trong cái không gian ảo đó, để rồi không ngờ càng ngày càng lún sâu vào nó, tới mức rước hoạ vào thân.
Cái đêm thanh vắng đó, một bạn chat có nick là Đom Đóm đã hấp dẫn tôi. Lời lẽ anh ta đượm vẻ khinh bạc và bất cần, dường như trên thế giới này không còn gì có thể thu hút nổi mình nữa, tóm lại theo tôi, là một gã đàn ông tàn phế, đầy thương tích. Sau đó anh ta kể với tôi lý do, rằng người con gái mà anh ta yêu say đắm, đã chết hai năm trước, trong một vụ tai nạn, để anh rơi vào nỗi đau khổ tột cùng là mất đi tình yêu. Cũng từ đó, anh chỉ biết dùng rượu và đàn bà để xoa dịu trái tim rách nát cảu mình. Nick Đom Đóm đó chính là Tần Xuyên.
Tôi không biết mình đã dần mê đắm cái chất tang thương của Đom Đóm từ lúc nào. Lẽ ra, theo lý mà nói, thì một đứa con gái bình thường như tôi sẽ không thể nào thích được kiểu đàn ông ấy. Lẽ nào đúng như câu người ta thường nói, Đàn ông không xấu thì đàn bà làm sao có thể yêu được? Hoặc cũng có thể khi đã yêu một người thì dường như không giải thích nổi tại sao yêu người ấy.
 HotLine :  0966.800.621
 HotLine :  0966.800.621