Không cần anh nói hết tôi đã thấy cáhn ghét kinh khủng cái thói nghi ngờ đầy hằn thù đó, cái kiểu tâm lý bệnh hoạn đó. Tôi chửi anh ta là vô lại, hạ lưu. Anh ta cũng lớn tiếng tuyên bố đã cáhn những ngày tháng phải chung đụng ba người trên một chiếc giường lắm rồi. Nghĩa là anh ta ám chỉ người yêu cũ của tôi.
Chiều hôm sau tôi xin nghỉ ốm, thu dọn hết những thứ anh ta để nhà tôi, mang tới vứt trả trên bàn làm việc của anh ta. Đuổi theo tôi ra tận cổng cơ quan, anh ta giận dữ tát tôi. Cái tát đó suốt đời tôi không quên được.
Hơn một tuần sau, anh ta gọi điện hỏi lần này có phải tôi thật sự mu6ón chia tay? Tôi nghiến răng bảo, “Đúng, đúng, suốt đời này và cả kiếp sau tôi cũng không tha thứ cho anh.”
Một tháng sau, tôi xin thôi việc, phần muốn cân bằng tâm lý, phần muốn đi tìm một công việc tốt hơn. Những ngày đó, hầu như tôi không ra khỏi cửa, tâm trạng ủ ê, cảm thấy mình bỏ phí bao thời gian và tình cảm vào một trò xuẩn ngốc, một người xuẩn ngốc, và bệnh hoạn.
Không ngờ, một buổi sáng, tôi nhận được điện thoại của mẹ anh ta, cho biết anh ta đang nằm cấp cứu vì uống nguyên chai rượu trắng và cả một lọ thuốc ngủ. Nghe xong, tôi mụ mẫm cả người, vừa khiếp sợ nhưng đồng thời cũng thấy ghê tởm. Tôi ghê tởm vì hành vi tự sát, thậm chí còn cảm thấy vở kịch cảu anh ta rất hoang đường, rất nực cười nên không hề thấy xúc động. Trái lại càng thấy tôi kông thể sống suốt đời với một ngươi đàn ông hơi một tí là đòi tự sát, chỉ khiến tôi luôn phải nơm nớp trong nỗi khiếp sợ. Tôi càng không thể sống với một người đàn ông mà trong lòng luôn cho rằng vợ mình là không trong sạch.
Nhưng tôi vẫn tới bệnh viện. Ánh mắt bố mẹ anh ta đầy căm giận, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nhìn anh ta nằm im lìm như người chết, tôi chỉ thấy sợ mà thôi.
Lúc ra về, tôi vuốt trán anh ta, thấy lạnh ngắt. Trái tim tôi cũng lạnh ngắt như vậy. Tôi biết, tình yêu mà tôi từng cho là rất đẹp đã kết thúc rồi, không thể còn một khoảng lùi nào nữa, bởi bố mẹ anh ta đã hận tôi khắc cốt ghi xương.
Đó chính là câu chuyện của tôi và càhng người yêu thích tự sát. Rất kỳ lạ, tôi 1đó nằm trong bóng đêm tĩnh mịch đầy ắp những hàoi niệm cũ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào tấm ảnh cưới của vợ chồng tôi. Tôi đang nghĩ về chồng. “Chẳng hiểu anh có mắc căn bệnh tâm lý nào không?” Tôi không dám nghĩ tiếp, nếu không chính tôi sẽ trở nên không bình thường.
Sau khi xuất viện, người yêu “thích tự sát” cảu tôi lại gọi điện thoại tới và nói bằng một giọng rất đau thương mà giờ đây tôi càng thấy giả dối, mặc dù lúc đó suýt nữa trái tim tôi alại mềm yếu. “Em hãy cho chúng ta thêm vơ hội nữa, bởi vì tình yêu của anh với em quá sâu nặng, tới mức ngay cả cái chết anh cũng chẳng sợ nữa là.” Tôi chỉ nhớ được như vậy, hình như anh ta còn nói là đã không còn nghi ngờ tôi nữa.
Nhưng tất cả những điều đó giờ không quan trọng nữa. Cuộc tình ấy giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vĩnh viễn nó sẽ chỉ là hồi ức. Có thể tôi vẫn còn bị vấp phải tình cảm đau thương như vậy, vẫn còn phải rớt nước mắt như đêm nay, hoặc tôi cần phải nói to lên rằng, “Hỡi đàn ông, hãy nghĩ khác đi!”
17
TÌNH YÊU, SỰ HẤP DẪN KHÔN CƯỠNG
Người kể: Vương Lỗi, nữ, Bắc Kinh, 27 tuổi, nhân viên 1 công ty liên doanh nước ngoài
Nhật ký phỏng vấn: Hạnh phúc của 1 người có thể đọc rõ trên gương mặt. Bàn tay nâng tách trà của cô ấy trắng mịn, có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng
Bây giờ chỉ cần anh ấy yêu tôi là tôi mãn nguyện. 1 con người đòi hỏi quá cao về tình yêu, chưa chắc đã có được tình yêu
Tôi và người yêu thứ 3 đã làm đám cưới. Nhưng nếu được hỏi về cái đêm đầu tiên thì tôi sẽ phải thực thà mà đáp rằng nó không hề được trao gửi cho mối tình đầu hoặc cho người chồng vừa cưới, mà là cho “cái gì đó, người nào đó” ở quãng giữa, thật đấy.
Tôi biết yêu từ khi vào đại học, và có lẽ để cho tiện, tôi yêu luôn 1 bạn học, và lại học cùng lớp mới thật là tiện nữa. Từ thời kỳ đó, việc nam nữ sinh viên sống chung và có quan hệ tình dục với nhau trước hôn nhân đã chẳng còn khiến ai, kể cả thầy cô giáo và Ban quản trị Ký Túc Xá phải vò đầu bứt tai nữa. Nếu không khuyến khích việc đó tì họ cũng thản nhiên coi đó là chuyện tất yếu, tất nhiên. Vậy thì, có thể coi tình yêu của chúng tôi là trong sáng, thuần khiết lắm chứ tôi nhất định không để anh yêu cho ra yêu. Hôn nhau, vuốt ve nhau thì thoải mái nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Không phải vì tôi yêu anh ít hơn là anh yêu tôi, như anh thường nói dỗi vậy, mà có thể, theo tôi, ý thức về chuyện tình dục chưa được thức tỉnh trong tôi, tức là tôi chỉ cần được ở bên người yêu, được trò chuyện cùng anh, được anh hôn và hôn anh là đã đủ, đã thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi không căm ghét, không ghê tởm chuyện cởi bỏ quần áo ôm ghì lấy nhau, nhưng thú thực là lúc ấy tôi cũng chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Người yêu tôi chỉ ibết đòi và hỏi, không được thì gậin dỗi chứ nào có giảng giải, phân tích gì, vậy chắc anh cũng chẳng biết gì hơn tôi. Rồi tôi thấy qua phim, qua truyện, qua đám bạn nữ bô bô kể ra, rằng cái lần đầu tiên đó người phụ nữ bị đau ghê gớm, ai nấy đều la hét ầm ĩ, có người còn “tả” nó như lưỡi dao cắt ruột, rạch gan… Mà tôi thì rất sợ đau, hồi nhỏ, ốm yếu đến mấy nhất định cũng không chịu tiêm. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi cự tuyệt đòi hỏi của người yêu. Tôi giải thích với anh như vậy. Anh bảo rằng trước sau gì tôi cũng phải 1 lần chịu cái đau ấy, sao không chịu quách lúc này cho xong, cho từ nay hết sợ với chả sệt gì nữa. Được cái anh cũng chỉ “gạ gẫm” vậy chứ chẳng hề ép buộc, vì về bản chất, anh thực lòng yêu tôi lắm.