“Bun phải không ? ”
“Ừ bạn “
“Ủa Bun đang đi siêu thị à”
Bàng hoàng trước sự ngu dốt vượt mức quy định của nhỏ nhưng em lại lấy lại sự điềm tĩnh vốn có trong con người của mình và lại “ừ” thêm 1 phát.
-“Con trai tuổi này mà đi chợ cũng giỏi qua ha ?”
“Không mình vào để chơi điện tử thôi “
“Ơ Linh cũng đang đi chơi luôn nè , đi chơi chung nhé ?”
Em nở một nụ cười trìu mến, nhẹ nhàng, ấm áp mà quyến rũ của em và bảo.
“Không”
Nhỏ nhìn hơi thất vọng và quay ngược lại hỏi :
“Sao thế , nãy nói là đi chơi mà “
Em có tí ức chế, đã bảo không rồi cứ thích cù nhây là thế quái nào ?
-“Giờ thì đổi ý đi mua đồ rồi ”
Tới đây là chắc chắn nhỏ sẽ bỏ cuộc và xách cái mông đi chổ khác.
-“Mua gì ? mua gì ? Bạn bè với nhau cả nói đi Linh phụ cho!”
“Không cần”
Quay lưng một cách lạnh lùng nhưng nhã nhặn như phong thái thường ngày của em, trả cho nhỏ một nửa con mắt khát máu và lê bước đi. Cơ mà thế cũng chưa thoát, nhỏ cứ bám theo tôi hỏi tới. Em chưa bao giờ gặp một dạng con gái không có một tí tự trọng như này, “tay quay mãi cũng bắn” đành chấp nhận cho nó đi chung . Mua xong đồ nó liền ghi số điện thoại vào tờ giấy dúi vào tay em rồi biến khỏi mắt em , em đứng yên nhìn cái bóng thướt tha chạy khỏi tầm tay em, mắt em rưng rưng có vẻ như muốn khóc, tim em thất vọng và hối hận…Sao hôm nay mẹ lại sai đi siêu thị thế này !! Em hối hận !
Chap 6 : Ám Ảnh
Sáng thứ hai , hôm nay là ngày chào cờ phải đi sớm hơn mọi ngày trong tuần . Mua xong gói xôi vừa đi đến trường vừa ngước đôi mắt xanh đượm buồn màu hột é nhìn lên, miệng buông thõng một câu đầy tính hiền triết "trời này mà không mưa thì ...thôi" .
Bước vào lớp thì đã nhìn thấy nhỏ Linh ngồi từ sớm rồi . Kệ ! đặt mông xuống ghế em móc bịch xôi ra nhóp nhép, về cơ bản ăn xôi cũng khá giống tự sướng, vì cuối cùng tay cũng dính dính như nhau, có điều chuyện này khoa học tuy giải thích được nhưng đéo thích giải thích . Ăn xong thì nhỏ Linh từ sau nói nhỏ sau lưng em :
“ Sao hôm qua không gọi điện cho tui “
Quay lưng lại môi cười ngại, tỏ trên khuôn mặt có tí lúng túng.:
“Mình không có điện thoại di động “
Nói xong thì em mỉm cười trong bụng ,nhỏ chắc sẽ ức chế và để em yên nhanh thôi.Đang mỉm cười trong bụng khâm phục mình thông minh thì nhỏ nhìn em với một đôi mắt có in chữ “TIN” rất to.
“Vậy Bun có nick Y!h không “
“Ba má mình không cho mình chơi vi tính “
“Trời ! nhà ông khó quá ha “
À há ! Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đi tới cái kết thúc thì nhỏ hỏi :
“Chiều nay có rảnh không ? Đi uống nước với mình, ở nhà chán lắm !”
Ngay lúc này , em sẽ từ chối một cách lịch sự để không mất cái thể diện tuyệt đối của em
“Ừ”
Y như lúc ở siêu thị cái cảm giác khốn kiếp này đã làm em phải hối hận .
“Vậy thì hẹn ở quán XXX nhé , không gặp không về “
Vừa nói vừa ghi địa chỉ đưa cho em thì đánh trống vào học ….