3 - HỌC KỲ II
Mẹ mình dạy rằng: "Chậm chạp cũng được, không giỏi giang cũng được, điều quan trọng là con luôn nỗ lực hết mình." Lúc nào con cũng cố gắng hết sức mẹ à, mình muốn nói vậy lắm, nhưng bởi hành động bên ngoài cứ lờ đờ như vậy, nên trong lòng dẫu có nỗ lực thì... mình thấy xót xa quá.
Sau buổi lễ tựu trường, mẹ đã nói chuyện riêng với thầy giáo.
Thứ nhất, sau thời gian nhập viện điều trị, tình trạng của mình ít nhiều có dấu hiệu tích cực, nhưng bình phục hoàn toàn được là rất khó, bởi đây là một căn bệnh phức tạp.
Thứ hai, việc mình di chuyển có thể sẽ làm phiền các bạn xung quanh và chắc hẳn là sẽ có vài vấn đề nảy sinh trong quá trình học tập, mong là mọi người châm chước cho. Mẹ xin thầy thông cảm và mong thầy tạo điều kiện cho mình hoàn thành những việc mình có khả năng.
Đây là kế hoạch của mẹ:
Thứ nhất, tháo sách giáo khoa ra thành nhiều trang rời, mỗi ngày chỉ mang theo những trang cần thiết cho tiết học hôm đó. Chỉ dùng một cuốn sổ dày để ghi chép, trong đó mỗi môn đều đính thẻ tiêu đề cho dễ phân loại.
Thứ hai, mình sẽ chuyển từ cặp xách tay sang ba lô đeo vai.
Thứ ba, giờ đến trường vào buổi sáng là giờ cao điểm nên rất nguy hiểm, mình sẽ đi học bằng taxi. Còn khi về, tùy tình trạng đường sá mình sẽ quyết định đi bằng xe buýt hoặc taxi.
"Con không phải lo gì đâu, mẹ đã liên lạc với công ty taxi rồi, con không phải lo trả tiền gì hết." Mẹ nói.
Mình sẽ thành con sâu khoét mỏ và gây phiền toái đến thế nào nữa đây, con xin lỗi mẹ nhiều lắm.
4 – NGÀY 13 TỒI TỆ
Mình ra khỏi cổng chính của trường rồi bước lên xe buýt đậu ngay đó. Đến nhà ga Asahibashi, mình xuống xe đổi tuyến, từ đây phải băng qua lối đi dành cho người đi bộ, đi them một đoạn nữa mới tới trạm xe buýt. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Mưa phùn bắt đầu rơi. Có một em trai còn học tiểu học cho mình dùng chung ô, mình luống ca luống cuống vì muốn theo kịp tốc độ của em ấy. Bỗng thình lình, mình ngã chúi đầu về phía trước.
Máu không ngừng chảy ra từ miệng mình, nhuộm đỏ cả mặt đường nhựa ướt nước mưa. Máu chảy nhiền đến mức, mình đã sợ rằng nếu cứ thế này thì chết là cái chắc rồi, mình bật khóc nức nở ngay dưới trời mưa.
Một bác gái ở tiệm bánh góc đường vội chạy đến và đỡ mình dậy. Bác ấy dẫn mình vào trong tiệm, rồi lấy khăn lau vết thương cho mình. Bác ấy còn lấy xe ô tô chở mình đến bệnh viện ngoại khoa gần đó. Thấy thẻ học sinh của mình, bác ấy bèn gọi điện đến trường thông báo, thầy giáo đang trực ở trường đến ngay bệnh viện. Sau khi xử lý xong vết thương, thầy chở mình về tận nhà. Bác gái ở tiệm bánh, cả thầy giáo nữa, cháu biết ơn mọi người rất nhiều.
Môi mình sưng vù, răng cửa bị gẫy mất ba cái. Mình lấy cái khăn tay chặm vết thương, nó vẫn còn chảy máu. Dù gì mình cũng là con gái, bị gãy mất mấy cái răng cửa thế này, nhìn mới xấu xí làm sao.
Căn bệnh này còn khủng khiếp hơn cả bệnh ung thư!
Nó đã hủy hoại dung nhan trẻ trung của mình!
Nếu không mắc phải căn bệnh quái ác này, không chừng mình đã có người yêu, có thể dựa vào vai người đó, mình ước ao biết chừng nào. Mình không thể chịu đựng them được nữa!
Nhân vật Kaoru No Kimi (tác phẩm Gửi tới anh trai (1)… của Ikeda Riyoko) trước khi rời bỏ người yêu đã nói: “Là vì em yêu anh nên mới chia tay.” Nhưng mình thì sao, chẳng lẽ mình còn không được hưởng cái tự do yêu và được yêu ư?
Trong giấc mơ, mình được thoải mái dạo chơi, được chạy, được tự do vận động… nhưng trong hiện thực, tất cả với mình đều không thể.
Khi đọc đến cảnh Nakado (2) cất bước chạy, mình ước ao cũng được như thế. Có phải mình thảm hại lắm không?
Mình nằm ngủ cả ngày trời, cứ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện bị ngã lần trước. Bạn K gọi điện tới hỏi thăm. “Bạn ổn chứ?” Mình thấy ấm áp quá. Có lẽ mình sẽ phải nghỉ học một thời gian.
7h30 sáng, mình thức dậy. Hôm nay em Ako phải đi Nagoya. Trông nó dễ thương quá, thành thử mình lại thấy ghen tị.
Thức dậy sớm thế này quả là rất có lợi. Mình được ăn cái bánh kem duy nhất. Miệng mình ngậm đầy kem tươi, ngon ơi là ngon. Vì răng cửa bị gãy nên mình ăn hơi khó. Mình cứ phải mím chặt môi để bánh kem không bị rơi ra ngoài.
Ngày mai mình phải đến gặp nha sĩ. Mình muốn mau mau trở lại như Aya của ngày trước. Cái gương vốn đặt trên bàn đã bị mình tống khứ đi rồi.