- "Ê con nhóc! Mày tưởng mày là ai hả? Minh Anh là của tao!"
Tiếng đứa con gái lanh lảnh sau lưng khiên Lena giật mình, cô quay người lại để ngắm nghía cái kẻ đã thốt lên câu nói ấy. Người cất giọng hù dọa cô vừa rồi là Thu Thủy, người yêu cũ của Minh Anh, chị ta hơn Minh Anh và cô 2 tuổi, hai người đã từng yêu nhau nhưng vì Thu Thủy đã bỏ rơi anh để cặp kè với một đại gia. Minh Anh cũng đã từng đau khổ, tuyệt vọng, và những lúc ấy, Lena luôn là chỗ dựa vững trãi nhất của anh. Anh yêu cô tự lúc nào không hay và thực tại anh luôn giành cho cô tình cảm chân thành nhất. Tự tin vào tình cảm mà Minh Anh giành cho mình, Lena cũng đáp trả không chịu phần kém cạnh:
- Thế chị nghĩ chị là ai? Xin để cho chúng tôi yên
- Mày mới là người nên biến khỏi mắt tao đây!
- Anh ấy đã quá đau khổ vì chị rồi, chị quay về đây làm gì?
- À! Vì giữa tao và Minh Anh vẫn còn chuyện để "tâm sự"!
- Chị thôi đi!
Lena hét lên một cách tức giận, cô đã luôn dặn lòng mình không nên tở ra tức tốt trước mặt kẻ mà đã làm cho người cô yêu phải đau khổ ấy, nhưng cô đã không bình tĩnh được. Mặc dù cô tin vào tình cảm mà anh giành cho cô nhưng cô vẫn có chút giận dỗi. Thu Thủy bước tới, ghé sát vào vai cô thì thầm: - Chị có một thứ muốn cho mày xem! Mày không phải là người Minh Anh yêu đâu! Sau đó đứa con gái ấy đưa ngón tay bẩn thỉu lên vuốt cằm cô tỏ vẻ khiêu khích rồi bỏ đi bằng một nụ cười đểu. Lena không nói gì, cũng rất tò mò muốn xem chị ta sẽ cho cô xem điều gì. Chuyện đụng độ này, cô không kể cho Minh Anh, bởi cô không muốn anh phải bận tâm, cô chỉ cần biết anh yêu cô là đủ.
Một đêm mưa, khi đã ăn cơm xong, tinh nghịch cười đùa với bố mẹ rồi cáo lên nhà học bài. Ngay khi mở yahoo nên, đập vào mắt cô là một đôi trai gái đang cuốn lấy nhau, trên người không một mảnh vải. Nước mắt cô tự đâu tuôn ra, cay xè. Khuôn mặt ấy...nụ cười ấy...mái tóc ấy. Cô hét lên vì không thể tin nổi vào mắt mình. Đúng lúc ấy thì một tiếng sét cũng rang xuống, "Đùng!", không ai nghe thấy tiếng cô. Cô đưa tay vụt tắt màn mình máy tính, nơi có những hình ảnh mà người yêu cô đang làm tình với một người con gái khác. Cô buồn, cô tuyệt vọng. Điện thoại báo tin nhắn của anh, cô cũng không them đọc, nước mắt cô đã rơi nhiều biết bao nhiều để nó không thể mở ra ngay được, cứ nhắm tịt mắt lại.
Những ngày sau đó, cô trốn tránh Minh Anh bởi không muốn gặp lại anh khi lòng cô còn đang rối như tơ vò. Dẫu rằng cô tin anh lắm lắm nhưng cứ nghĩ đến anh là những hình ảnh kia cứ đạp vào mắt cô khiến đầu cô đau buốt, mắt cô lại nhòa lệ. Minh Anh cuống cuồng tìm cô khắp mọi nơi, nhưng càng tìm thì cô lại càng tránh. Hết đợi cổng trường, rồi lại đến cổng nhà cô, nhưng đều không gặp. Anh lo lắng và không biết điều gì xảy ra với cô. Anh nhắn đến điện thoại cô hàng trăm những tin nhắn hỏi han, sửng sốt: "Em à, em đâu rồi?", "Em có chuyện gì à?", "Anh đã làm gì sai khiến em giận anh sao?", "Thật là em không muốn gặp anh không?",... "Em à! Anh nhớ em! Anh yêu em cho dù bất cứ điều gì xảy ra"...
Đọc những dòng tin nhắn của anh, Lena lại òa khóc, cô hiểu tình cảm anh dành cho cô là chân thật. Cô quyết định sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh, mà chỉ quan tâm đến anh của hiện tại. Người mà cô yêu và cũng đem lại cho cô hạnh phúc. Cô biết điều cô nên làm lúc này là gì, cô nhớ anh, cô muốn ôm anh, muốn có đủ dũng khí để quên tất cả mọi chuyện buồn mà người yêu cũ của anh đã luôn bày ra để chia rẽ cô và anh.
Ngày mưa!
Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh bằng một sự dũng cảm nhất: "Anh à! Em nhớ anh! Đến gặp em ngay nhé!".
Nhận được tin nhắn của cô, Minh Anh vui sướng biết bao, anh lấy xe máy phi thật nhanh đến nhà cô. Cô đang đợi anh ở dưới cổng nhà. Chẳng kịp nói gì cả, anh lao vào ôm chầm lấy cô như hai người yêu nhau đã cách xa cả thế kỉ. Nước mắt cô ướt đẫm vai áo anh, anh ôm cô vào lòng an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi! Cho anh xin lỗi!"
- "Không! Không ai có lỗi cả. Chỉ vì em quá yêu anh thôi!"
- "Lena! Em hãy tin anh. Em sẽ là người cuối cùng anh yêu!"
Hai người trao cho nhau nụ hôn vội dưới cơn mưa, cả hai thật sự không còn gì phải toan tính nữa, yêu và được yêu là điều mà con người ta khao khát và họ đã có được. Vậy là đủ.
Minh Anh tạm biệt cô ra về, họ vui vẻ hẹn gặp nhau vào ngày mai, anh hứa sẽ dẫn cô đến quán coffe quen thuộc. Trời thì đang mưa to.